Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 114: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Được thôi! Cuối cùng Thánh Quân cũng có con nối dõi rồi! Đừng nói tư cách tham gia tuyển chọn, cho dù trực tiếp phong Phi cũng có thể, nhưng Vương Hậu thì không thể.
Thấy tất cả mọi người đồng ý, Dạ Vương tức giận sôi lên, im lặng bỏ đi.
Ngày hôm sau, lúc mọi người đưa danh sách cho Dạ Quân Mạc, trên mặt đều là nụ cười chúc mừng.
Dạ Quân Mạc không hiểu ra sao cả, nhìn thấy cái tên đầu tiên trên danh sách chính là Bạch Vũ, lại nghe bọn họ chúc mừng hắn trở thành phụ thân, hắn mới hiểu được, mặt âm trầm đi tìm Bạch Vũ.
Ngoại trừ ngủ thì Bạch Vũ chỉ tu luyện ở trong hồ, bây giờ linh lực trong linh mạch nàng đã vượt qua 10000 điểm, Đại Địa Hôi Hùng cũng lên dần đến cấp 7 nhờ hàng loạt thức ăn sinh trưởng, đã có thể bắt đầu để cho đám Triệu hoán thú bắt đầu tu tập linh thuật rồi.



Nàng chọn linh thuật bị động cho Đại Địa Hôi Hùng là Kim Cương Phách Thể, sức chịu đựng càng ít, lực phòng ngự sẽ càng mạnh.
Bạch Vũ tốn gần 3000 điểm linh lực để cho Tiểu Hôi từ từ tu luyện đến tầng thứ 5, lúc sức chịu đựng thấp hơn ba thành, lực phòng ngự sẽ tăng vọt gấp đôi!
Linh thuật chủ động nàng chọn cho Tiểu Hôi là Đại Địa Hộ Thuẫn, cái này đại khái là một loại linh thuật bảo toàn sinh mạng nhất trong linh thuật hệ Thổ của Sáng Thế Thần Điện, có thể cung cấp một tầng bảo vệ có sức chịu đựng cực cao.
Lúc ở Thần Vực, Bạch Vũ chiếm được khá nhiều thiên tài địa bảo, bảo bối cần cho Tiểu Hôi tu luyện Đại Địa Hộ Thuẫn đã sớm tích đủ rồi.
Bạch Vũ cũng tốn gần 3000 điểm linh lực để cho Tiểu Hôi tu luyện đến tầng thứ 5, có thể sinh ra một tầng bảo vệ tương đương với sức chịu đựng của bản thân, sau khi sức chịu đựng của tầng bảo vệ tiêu hao hết, mới có thể làm cho Đại Địa Hôi Hùng bị thương.


Vì Tiểu Hôi tu luyện linh thuật, 6000 điểm linh lực lại trực tiếp không còn, 4000 điểm còn lại đã không đủ để thăng cấp bất kỳ dạng linh thuật nào nữa, Bạch Vũ chỉ có thể tiếp tục tích góp linh lực. Là Vương Giả đỉnh cấp, mức cao nhất của linh mạch nàng đã đạt tới 20000 điểm, chỉ là ngưng tụ quá chậm.
Bạch Vũ cũng không gấp, cách Đại hội còn nhiều thời gian, nàng có thể từ từ.
Nàng lười biếng duỗi người, bò lên khỏi hồ nước, lại thấy Dạ Quân Mạc ở trên bờ hồ, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng."Sao vậy?" Bạch Vũ khó hiểu nghiêng đầu.
"Nàng muốn tham gia Đại hội tuyển phi?" Dạ Quân Mạc thản nhiên hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu: "Không phải."
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Trên danh sách có tên của nàng, nàng dám nói không phải nàng thuyết phục bọn họ thêm vào."
"Là ta làm cho bọn họ thêm vào, nhưng ta không muốn tham gia Đại hội tuyển phi." Bạch Vũ tiến sát đến bên tai Dạ Quân Mạc: "Ta phải làm Vương Hậu của chàng!"
Ánh mắt Dạ Quân Mạc sáng lên, ôm cổ nàng, hơi thở không ổn định hôn lên trán nàng, cúi đầu nhìn xuống cái bụng lồi ra của nàng, nhíu mày: "Nhưng hài tử có thể bị nguy hiểm không?"
Bạch Vũ cười tít mắt dựa vào vai hắn: "Sẽ không. Hài tử của chúng ta, huyết mạch rất cường đại, cho dù ta gặp chuyện không may, huyết mạch Sáng Thế sẽ bảo vệ chúng nó. Đi tham gia một trận thi đấu lôi đài mà thôi, không tốn bao lâu."
Huyết mạch Sáng Thế có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, chính là truyền thừa.


Bởi vì Bạch Vũ chưa có hài tử thì đã ૮ɦếƭ, bởi vậy linh hồn của nàng bất diệt, sẽ vẫn luân hồi chuyển thế, mãi đến khi để lại huyết mạch đời sau. Một khi huyết mạch lưu truyền, có người thừa kế, Bạch Vũ sẽ không còn là một thân bất tử nữa, điểm này nàng không nói với Dạ Quân Mạc.
Nàng sợ nói ra Dạ Quân Mạc sẽ không cần hài tử, chỉ cần nàng, vậy thì xong rồi.
Dạ Quân Mạc tủi thân ôm chặt nàng: "Ta không muốn nàng gặp chuyện không may."
Hình như mẫu thân của Bạch Vũ đã rong huyết qua đời lúc sinh ra nàng, hắn rất lo lắng Bạch Vũ sẽ giống với mẫu thân nàng.
"Yên tâm, bản thân ta chính là Y Sư, sẽ xảy ra chuyện gì chứ?" Bạch Vũ sờ sờ mái tóc đen tuyền của Dạ Quân Mạc.
Nói thật, Bạch Vũ vẫn cực kỳ nghi ngờ lúc trước mẫu thân của nàng đã ૮ɦếƭ như thế nào.
Cho dù có người thừa kế là nàng đây, đã không còn huyết mạch Sáng Thế che chở, dù sao mẫu thân của nàng cũng là nhân vật cấp Thần Hoàng, sao có thể ૮ɦếƭ vì rong huyết?
Nàng không quá tin là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng có thể là bị người động tay chân, khả năng là người quen vô cùng lớn.
Đáng tiếc lúc trước khi nàng bắt đầu nghi ngờ chuyện này, còn chưa kịp nói với Thạch cô cô, nàng đã bị Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần hại ૮ɦếƭ, Thạch cô cô cũng ૮ɦếƭ oan uổng.
Bây giờ đã qua một vạn năm, muốn tra cũng rất khó khăn.

Huống chi muốn tra chuyện này, tất phải về Sáng Thế Thần Điện. Nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ, cái gì cũng không làm được, bây giờ phải sinh hạ hài tử của mình thật tốt mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc tối đen ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Bạch Vũ, sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên thở dài: "Thật ra, nàng không cần tham gia lôi đài kia, cũng có thể làm Vương Hậu của ta, Vương Hậu duy nhất của ta!"
"Ta biết." Bạch Vũ tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc: "Chỉ là ta càng muốn khiến cho tất cả mọi người thừa nhận ta xứng với chàng!"
"Nói bậy bạ gì đó, đương nhiên nàng xứng với ta!"
"Nếu nói ta không cẩn thận không lấy được đệ nhất thì làm sao bây giờ? Chàng có phong người đệ nhất kia làm Vương Hậu không?" Bỗng nhiên Bạch Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn trêu tức.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc lạnh lùng: "Không nhất định. Nếu người khác lấy được đệ nhất, lần này sẽ không tính."
Đây không phải là rất xấu sao? Nhưng ta thích, Bạch Vũ cười tít mắt tiếp thụ cách nói này, càng thêm chịu khó tu luyện.
Dạ Quân Mạc cũng tu luyện cùng Bạch Vũ mỗi ngày, thăng cấp giống như ngồi trên tên lửa, rất nhanh đã đạt tới Tôn Giả trung cấp, tốc độ mới bắt đầu chậm lại.
Để ngưng tụ linh lực nhanh hơn, để cho linh mạch Dạ Quân Mạc mau chóng khôi phục, Bạch Vũ cũng làm không ít linh tửu.
Phần Diệt Nguyệt đã không thể thỏa mãn nhu cầu, lần này Bạch Vũ làm Huyết Huyễn Tinh chuyên môn dùng để hấp thu linh khí nhanh hơn trên Ngũ Hành Đại Lục, giống như có ngôi sao sáng lọt vào trong chất lỏng đỏ như máu, lóe ra ánh sáng mộng ảo.


Uống xong một ly, người chưa tới cảnh giới sẽ cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, có cảm giác linh hồn cũng bay ra khỏi cơ thể, rơi vào cơn say mơ mơ màng màng, khó có thể tự thoát khỏi, nếu xui xẻo mà nói, có thể sẽ ngủ ngàn năm không dậy.
Nếu Triệu hoán Đại Sư không cẩn thận uống vào, chỉ sợ sẽ trực tiếp ngủ như ૮ɦếƭ.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đều không băn khoăn như vậy, Huyết Huyễn Tinh là vật phẩm phụ trợ tu luyện vô cùng tốt đối với bọn họ.
Hai người bế quan tu luyện, chờ Đại hội bắt đầu.
Sau đó, Phượng Dao vừa vặn xuất quan. Một đường linh khí ở phía Đông Bắc của cung điện phóng lên trời, chấn động vực sâu, quét ngang Đế Đô.
Mọi người đi ở trên đường cảm thấy cuồng phong đảo qua, bão cát đầy trời, thổi khiến mắt bọn họ mở không ra.
Dời non lấp biển, hơi thở chọi trâu, khí thế của Đại Đế!
Mọi người nhao nhao chúc mừng Phượng Vương.
"Chúc mừng Phượng Vương, chúc mừng!"
"Phượng Dao cũng là Đại Đế, quả nhiên Phượng Vương biết dạy hài tử."


"Chúc mừng Phượng vương, mẹ con hai người là Đại Đế, cũng là giai thoại thiên cổ."
Mặt mày Phượng Vương hớn hở: "Đâu có đâu có, là tự nó cố gắng."
Ngoài miệng khiêm tốn vài câu, thân đã nhanh chóng chạy tới phòng bế quan xem Phượng Dao.
Thần thái Phượng Dao sáng láng, khí thế cả người đều đã khác lúc đầu, trong mắt có thêm một phần ngạo nghễ khinh thường trời cao, người áp lực cường đại làm cho người ta không dám đến gần.
"Tốt! Nữ nhi ngoan, quả nhiên con không làm cho nương thất vọng. Dựa vào thực lực hôm nay của con, chỉ cần không xảy ra chuyện gì trên lôi đài, sẽ nắm chắc Vương Hậu." Phượng Vương vui tươi hớn hở nói.
Ánh mắt Phượng Dao sáng lên: "Cuối cùng Thánh Quân cũng đồng ý tổ chức Đại hội tuyển phi rồi sao?"
"Đương nhiên." Phượng Vương mỉm cười. Năm đó Thánh Quân không làm, bọn họ không mạnh mẽ ép buộc là vì bên cạnh Thánh Quân không có nữ nhân, một khi Thánh Quân muốn cho nữ tử kia một cái danh phận, nhất định phải làm Đại hội, nếu không nữ tử kia không có cách nào nhận được sự tán thành của Đế Quốc.
"Đúng là chúng ta đã chờ ngày hôm nay không ít ngày rồi." Phượng Dao nở nụ cười tự tin: "Đúng rồi, lão Nhị, lão Tam nhà Ảnh Vương đâu? Mấy ngày này hẳn là cũng đang liều mạng tu luyện phải không?"
"Các nàng?" Phượng Vương không cho là đúng: "Các nàng đâu có chỗ nào là đối thủ của con. Nhưng con phải cẩn thận Bạch Vũ."
"Chính là dã nha đầu mới vừa được Thánh Quân mang về? Nàng ta có cái gì mà phải cẩn thận? Thánh Quân có thích nàng ta đi nữa, thực lực của chính bản thân nàng ta cũng không giữ được sự sủng ái của Thánh Quân."
"Không là Vương Hậu hẳn là nàng ta không có gì để dựa vào, chỉ là nàng ta đã mang thai hài tử của Thánh Quân, nên địa vị Phi là không thoát rồi."
Phượng Dao sửng sốt, ánh mắt bỗng chốc lóe ra: "Đã mang thai rồi? Vận may của nàng ta thật đúng là tốt."
"Không phải sao. Hài tử đầu tiên của Thánh Quân, nhất định cực kỳ nắm được sự coi trọng của Thánh Quân. Chỉ là con cũng không cần quá sốt ruột, trước cầm chắc địa vị Vương Hậu ở trong tay, rồi lại đi đối phó Bạch Vũ. Dù sao hoài thai mười tháng, có thể sinh hạ ra không, vẫn còn chưa nói được." Trên khuôn mặt ung dung, hoa quý của Phượng Vương xẹt qua một tia âm trầm.
Phượng Dao gật gật đầu: "Nương nói đúng.”
"Thật ra hai đối thủ lớn nhất của con – hai tỷ muội Nam Môn Tư và Nam Môn Tĩnh đều đã bị Thánh Quân chán ghét mà vứt bỏ, Nam Môn Tư bị xử quyết, tuy Nam Môn Tĩnh vẫn tới tham gia, nhưng ai cũng biết nàng ta đã bị Thánh Quân đả thương, thực lực giảm hơn một nửa, vị trí Vương Hậu đã sớm không có duyên với nàng ta. Chỉ là mọi chuyện vẫn nên cẩn thận, người lợi hại của Dạ gia còn nhiều mà." Phượng Vương vỗ vỗ tay Phượng Dao, đặt một cái bình nhỏ vào trong tay nàng ta.
Phượng Dao cả kinh: "Nương, đây là..."Phượng vương dùng tay ra hiệu đừng lên tiếng: "Mộ trong thiên hạ chí độc – Thái Hoàn Lộ, cất cho kỹ."
Phượng Dao hít vào một hơi khí lạnh. Thái Hoàn Lộ, là dùng hỗn hợp dịch độc của 36 độc xà tạo thành độc dược. Dưới Đại Đế, chỉ cần dính vào một chút, lập tức độc phát bỏ mình, cứu cũng không kịp. Độc dược này được xưng là vua ám sát.
Chẳng qua Đại hội tuyển phi không thể dùng độc dược, dù sao chỉ là chọn lựa, không cần phải đánh nhau sinh tử.
Nhưng đối với mỗi Đại Thế Gia mà nói, đây là một chuyên đáng đánh nhau sinh tử! Lặng lẽ dùng độc tính là gì, các loại linh khí, các loại thủ đoạn, chỉ có không thể nghĩ được, không có chuyện không làm được!
"Nương, yên tâm, con biết nên làm gì." Phượng Dao mỉm cười, nắm chặt bình dược trong tay.
Thời gian nhoáng lên một cái, đã đến ngày bắt đầu Đại hội, tất cả hơn 370 nữ tử đều ăn mặc lộng lẫy, xuất hiện ở quảng trường đàn tế trang nghiêm của Đế Đô. Một đám nữ tử dáng vẻ mềm mại thướt tha, trang điểm xinh đẹp, khiến cho quảng trường quạnh quẽ nghiêm nghị có thêm một phần nhiệt tình và đặc sắc.
Ngũ vương trên đài cao gật đầu cực kỳ hài lòng, mỹ mạo cũng rất quan trọng, dù sao cũng không thể để cho Thánh Quân lấy một người quái dị. Cho dù Thánh Quân không ngại, bọn họ cũng sẽ cảm thấy mất mặt Ám Dạ Đế Quốc.
Quy củ thi đấu lôi đài rất đơn giản, chính là tỷ thí một chọi một, thắng so đấu với thắng, so đấu đến cuối cùng chỉ có một người xuất sắc, vị đó chính là người được chọn làm Vương Hậu.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở trên đài cao trị thương, im lặng đảo mắt qua rất nhiều nữ tử phía dưới, liếc mắt một cái tìm thấy Bạch Vũ.
Người khác đều tao nhã, duyên dáng yêu kiều, vô cùng chú trọng hình tượng của chính mình, sợ để lại ấn tượng xấu cho hắn, chỉ có Bạch Vũ lười biếng nâng bụng, tìm một cái bậc thềm ngồi xuống, cắn một khối điểm tâm.
Có thể là gần đây Dạ Quân Mạc cho ăn quá nhiều, Bạch Vũ rõ ràng càng thích ăn hơn trước kia, cũng càng béo. Nhìn bộ dáng mượt mà, mập mạp của nàng giống con chuột đồng nhỏ nhồi thức ăn vào trong miệng, Dạ Quân Mạc lại không nhịn được muốn cười, khóe miệng không kiềm được nở nụ cười sủng nịnh.
Chúng nữ tử nhìn thấy nụ cười của Dạ Quân Mạc có thể hoà tan băng cứng, tâm tình kích động.
"Thánh Quân nhìn ta cười!"
"Nói bậy! Rõ ràng là nhìn ta!"
Một đám mỹ nữ còn chưa lên lôi đài, thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Tứ vương cũng là vui mừng, quả nhiên Thánh Quân đã thông suốt, cực kỳ hài lòng với nữ tử bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng ra, hài lòng thì tốt!
Ám Lân âm thầm trừng mắt, hài lòng? Hài lòng cái quỷ á! Rõ ràng là thấy Bạch Vũ mới nở nụ cười, chỉ sợ một đám chung quanh cũng không khác một đám cây cải củ trong mắt Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ không chú ý Dạ Quân Mạc đang nhìn nàng, chủ yếu là đàn tế rất cao, cho dù nàng ngửa đầu nhìn lên trên, cũng không thấy rõ vẻ mặt của Dạ Quân Mạc.
Nàng chỉ cảm thấy bụng rất đói, quả nhiên trong bụng có hai bảo bảo thì không giống bình thường, bây giờ một mình nàng ăn, tẩm bổ cho ba người, thấy đồ chua thì không nhịn được chảy nước miếng, khẩu vị mở ra, giống như luôn ăn không đủ no.
Nếu không phải vẫn còn tu luyện, đại khái cuộc sống mỗi ngày của nàng chính là giống như heo, ngoại trừ ăn, chính là ngủ.
May mà còn có một Đại hội như vậy để giải sầu, đối với lần Đại hội này, nàng nhất định phải thắng, dù sao nàng cũng sẽ không phân phát Dạ Quân Mạc đi.
Sờ sờ bảng viết một dãy số 1trong tay, Bạch Vũ tiếp tục gặm điểm tâm.373 nữ tử, một bảng dãy số trong tay, tùy cơ hội rút ra đối thủ, tỷ thí hai hai. Bởi vì là số lẻ, tự nhiên sẽ có người có lượt rỗng, Bạch Vũ chính là người được lượt rỗng kia, còn không chỉ một lượt, mà là mấy lần lượt rỗng.
Nhóm nguyên lão Đế Quốc cũng không muốn để cho nàng đi tỷ thí vào buổi sáng như thế, tuy là Triệu hoán thú đánh, nhưng dù sao không an toàn, dù sao cũng suy xét vì hài tử trong bụng của nàng. Đám người Ảnh Vương, U Vương chỉ tính vào lúc chỉ còn lại mười mấy người cuối cùng, để cho Bạch Vũ trước tùy tiện đấu một chút, thua là có thể xuống.
Chỉ có Dạ Vương thờ ơ nhìn sắp xếp của bọn họ, trong lòng tràn đầy châm chọc, yên lặng không nói gì.
Vì thế, Bạch Vũ lại nhàn nhã xem mọi người lên tỷ thí.
Phượng Dao một đường vào vòng trong, vô cùng cường thế, gần như mỗi lần đối phó đối thủ chưa đến ba hiệp đã kết thúc. Chỉ là, một nữ tử Dạ gia xuất thế ngang trời, cường thế, dễ dàng hơn Phượng Dao, mỗi trận chỉ có một con Triệu hoán thú xuất hiện, đã đánh bại đối thủ, thắng liền năm trận.
"Nàng là ai vậy?"
"Hình như là Dạ Nghiên Nhi, Vực chủ vực Hắc Dạ ở Đại lục Hắc Thủy. Một mực tu luyện bên ngoài, hôm nay mới về."
"Không hổ là người thừa kế Dạ gia bồi dưỡng ra, thật là lợi hại!"
"Tất nhiên, so với hai dưỡng nữ Nam Môn Tư, Nam Môn Tĩnh, nàng mới chính là bảo bối của Dạ gia. Đại khái vị trí Vương Hậu lại chỉ có nàng tranh đoạt với Phượng Dao."
Lúc này Phượng Dao cũng chú ý tới Dạ Nghiên Nhi, nàng ta mới vừa đánh bại một đối thủ, ngạo nghễ đứng ở trên lôi đài, nhìn Dạ Nghiên Nhi ở phía dưới.
Bốn mắt nhìn nhau, đốm lửa văng khắp nơi, tầm mắt sắc bén như đao kiếm đánh vào nhau, lộ ra mũi nhọn, khí thế cường đại tràn ngập ở trong không khí, áp lực khủng bố khiến người hít thở không thông, sắc mặt nữ tử phía dưới đều đã không kìm được mà tái mét, tránh xa lôi đài.
Bạch Vũ có chút giật mình, rõ ràng trên người Phượng Dao chính là hơi thở Triệu hoán Đại Đế, tuy chỉ là sơ cấp, nhưng áp lực khiến người bình thường không thể chịu nổi, Dạ Nghiên Nhi lại đối đầu gay gắt, không yếu hơn Phượng Dao chút nào.
Phượng Vương nheo mắt lại, nhìn về phía Dạ Vương: "Không thể tưởng tượng được, Dạ gia các ngươi lại còn có nhân vật như vậy."
Dạ Vương bĩu môi, cực kỳ không khách sáo nói: "Chuyện này có gì mà kỳ lạ, ngay cả Thánh Quân cũng từ gia tộc bọn ta ra. Nếu không phải quan hệ huyết thống của Dạ gia chính thống và Thánh Quân quá thân cận, không thể gả cho Thánh Quân, ngươi cho là còn có chuyện của nữ nhi ngươi sao?"
Mặt Phượng Vương tối sầm: "Dạ Vương nói quá sớm rồi? Cũng chưa nghe nói chính thống Dạ gia các ngươi có một Đại Đế, ngay cả chính ngươi cũng còn chưa tới trình độ này."
Dạ Vương hừ lạnh một tiếng, yên lặng nhìn phía dưới.
Phượng Vương có chút ngạc nhiên, dựa theo tính tình của Dạ Vương tuyệt đối sẽ gây gổ với bà, bà đã làm xong chuẩn bị khắc khẩu với Dạ Vương, kết quả Dạ Vương lại bỏ qua như vậy? Là đang lo lắng cho Dạ Nghiên Nhi? Dù sao một lát nữa Dạ Nghiên Nhi lại phải gặp Phượng Dao.
Trận này Dạ Nghiên Nhi là... cùng với Bạch Vũ? Hình như cái này không cần lo lắng.
"Kế tiếp, số ba trăm - Dạ Nghiên Nhi đánh với số một - Bạch Vũ." Trưởng lão phụ trách chủ trì lôi đài cao giọng hô.
Bạch Vũ? Bạch Vũ là ai? Tên này lại rất quen tai, hình như đều chưa từng lên đài, đại khái là một nữ tử của gia tộc nhỏ nào đó miễn cưỡng nhét vào.
Mọi người không thèm để ý tiếp tục nói chuyện phiếm, loại tỷ thí không có gì hồi hộp này, hoàn toàn không cần phải xem. Các nàng càng chờ mong trận tỷ thí tiếp theo – Dạ Nghiên Nhi và Phượng Dao, đó mới là cao thủ chân chính so chiêu, cho dù chắc chắn các nàng không thắng được, nhưng nhìn xem cũng có thể rung động.
Chỉ là lúc các nàng thấy Bạch Vũ ưỡn bụng đi lên lôi đài, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung ở trên người Bạch Vũ, thiếu chút nữa tròng mắt không trừng ra.
Đùa gì chứ? Đã mang thai còn có thể tới tham gia tuyển phi? Đây rõ ràng không phải là đội nón xanh cho Thánh Quân sao? Là có bao nhiêu muốn ૮ɦếƭ mới có thể can đảm như vậy?
Mọi người chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một con quạ đen cạc cạc bay qua, toàn trường yên tĩnh, trong lòng run sợ nhìn Dạ Quân Mạc trên đài cao.
Ngoài dự đoán chính là Dạ Quân Mạc không có cảm xúc gì, ngũ vương cũng không nói gì.
"Bắt đầu đi." Ám Lân hạ lệnh.Trưởng lão đầm đìa mồ hôi lạnh: “Vâng.”
Dạ Nghiên Nhi cau mày nhìn Bạch Vũ ôm bụng ở đối diện, Bạch Vũ rất đẹp, cho dù có thai, dáng người thay đổi, lại vẫn có thêm phong thái say lòng người, thậm chí còn có thêm một phần nét đẹp mẫu tính dịu dàng.
Nhưng đây cũng không phải là điểm quan trọng, quan trọng là: "Ngươi chính là nữ tử Thánh Quân dẫn về?"
Bạch Vũ gật gật đầu.
"Ngươi mang chính là hài tử của Thánh Quân?"
Bạch Vũ tiếp tục gật đầu.
Nhất thời, mọi người phía dưới hiểu rõ, khó trách để cho một nữ tử có thai tới tham gia Đại hội, thì ra người ta đã mang huyết mạch của Thánh Quân rồi.
Mày Dạ Nghiên Nhi nhíu lại càng chặt: "Ta sẽ cố gắng không làm ngươi bị thương, chỉ là tốt nhất là ngươi trực tiếp chịu thua." Làm Bạch Vũ bị thương cũng không sao, nhưng nàng không thể làm tử tự (con nối dõi) của Thánh Quân bị thương, để cho một người như vậy đi lên tỷ thí, thật sự là phiền phức.
Bạch Vũ nở nụ cười: "Ngươi đừng lo, ta cũng sẽ cố gắng không làm ngươi bị thương."
Một trận tiếng động lớn xôn xao dưới đài, còn nói không làm Dạ Nghiên Nhi bị thương, nữ nhân này có bị bệnh không? Dựa vào đâu mà nàng ta có thể đối đầu khiến Đại Đế - Dạ Nghiên Nhi bị thương. Nghe nói người có thai sẽ đần độn ba năm, tuyệt đối là nàng ta bị đần độn.
Sắc mặt Dạ Nghiên Nhi nháy mắt trầm xuống: "Ngươi vẫn nên nhanh chóng đi xuống cho ta!"
Dạ Nghiên Nhi rút ra một cây roi, cuốn về phía cẳng chân Bạch Vũ, muốn trực tiếp vứt Bạch Vũ xuống lôi đài.
Ầm - -
Tiểu Bạch từ trên trời giáng xuống, móng vuốt mạnh mẽ mà có lực cắt đứt roi, chân chứa khủng bố, nháy mắt chưởng về phía Dạ Nghiên Nhi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!