Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 115: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Đồng tử Dạ Nghiên Nhi co lại, cực kỳ hoảng sợ, thật nhanh!
Nàng ta có thể rõ ràng cảm thấy được hơi thở tử vong ập vào mặt, giống như hơi lạnh buốt thấm vào trong xương tủy của nàng ta, khiến cho thân thể của nàng ta đông cứng gần như không cử động được. Roi của nàng ta là kim khí Dạ gia đồng ý dùng đá Thái Ất tạo ra, trải qua hơn vạn thứ tinh luyện mới tạo ra sợi roi dài này, vậy mà đối phương vừa ra tay đã cắt đứt!
Nàng ta vô thức nhanh chóng lùi lại, vội vàng gọi Lục Nhĩ Viên Hầu (vượn mập sáu tai) của chính mình ra, một con Viên Hầu (vượn mập) vững vàng chắn ở trước mặt Dạ Nghiên Nhi, giống như một bức tường thành thật dày làm cho người ta yên tâm.
Nhưng mà Dạ Nghiên Nhi vừa mới thoát khỏi tử vong uy ђเếק, móng vuốt của Tiểu Bạch đã chưởng đến người Lục Nhĩ Viên Hầu.
Phách Thiên Liệt, dung hợp thị huyết cuồng bạo, xác suất bạo kích 70%!



Một kích tất sát!
Lục Nhĩ Viên Hầu mới xuất hiện còn chưa đứng vững gót chân đã biến mất lần nữa, tan thành mây khói!
"Làm sao có thể?" Trong lòng Dạ Nghiên Nhi dâng lên cảm giác hoang đường, Lục Nhĩ Viên Hầu của nàng là Triệu hoán thú cực phẩm hệ Kim cấp 8! Giá trị thuộc tính cực cao, lực phòng ngự và sức chịu đựng cũng gần bằng Triệu hoán thú hệ Thổ bình thường, thậm chí ngay cả một lần phản kích cũng không kịp đã bị người ta một chưởng chưởng ૮ɦếƭ!
Càng hoang đường chính là Bạch Hổ chưởng ૮ɦếƭ Lục Nhĩ Viên Hầu rõ ràng mới cấp 7, cấp bậc thua kém, vượt cấp ɢɨết người? Vậy cũng được?
Dạ Nghiên Nhi không thẫn thờ nữa, đã không dám xem thường Bạch Vũ, kích động muốn gọi toàn bộ Triệu hoán thú ra, đáng tiếc đã là muộn rồi.


Một chưởng của Tiểu Bạch chưởng ૮ɦếƭ Lục Nhĩ Viên Hầu, chưởng phong nhấc lên giống như cuồng phong bão táp, trực tiếp quét Dạ Nghiên Nhi bay ra ngoài.
Ầm - -
Chỉ là một Triệu hoán thú, chỉ là một chiêu, Dạ Nghiên Nhi đã bị ném ra khỏi lôi đài, thua triệt để.
Trên quảng trường một mảnh yên tĩnh, còn yên tĩnh hơn lúc cảm thấy Thánh Quân bị đội nón xanh.
Rốt cuộc nữ tử này từ Vị diện hạ đẳng nào đến đây? Lực sát thương thật là khủng kђเếק!
Sắc mặt Phượng Vương, Ảnh Vương và U Vương đều đại biến.
U Vương và Ảnh Vương giật mình, Bạch Vũ có thể làm Vực chủ, chắc chắn là có thực lực, nhưng không nghĩ tới thực lực của nàng lại cường đại đến mức này.
Phượng Vương lại hoàn toàn không biết Bạch Vũ, vốn tưởng rằng là một dã nha đầu dựa vào vẻ ngoài tuyệt sắc hấp dẫn Thánh Quân, không đáng nhắc tới, ai biết là một thiên chi kiêu nữ! Một nữ tử vẫn chưa tới ba mươi tuổi, lại có thực lực bực này, quả thực là không thể tin được.
Dạ Nghiên Nhi chật vật đứng dậy, phun mạnh ra một ngụm máu, trừng Bạch Vũ: "Ta không phục! Là ngươi khiến cho ta lơ là, đánh lén ta!"
Bạch Vũ dựa vào người Tiểu Bạch, sờ sờ đống lông lá xù xì của nó, lười biếng nói: "Ai bảo ngươi phải lơ là? Ta là đối thủ của ngươi, ngươi coi thường ta, thua, còn trách ta sao?"


Nhất thời Dạ Nghiên Nhi không nói ra lời.
Đúng vậy, là chính nàng xem thường người ta, mới bất ngờ bị đánh bại.
Nếu nàng sớm biết Bạch Vũ có thực lực như vậy, nàng tuyệt đối sẽ gọi tất cả Triệu hoán thú ra ngay từ đầu.
"Ta vẫn không phục! Ta muốn so đấu với ngươi một lần nữa!" Dạ Nghiên Nhi không phục nói.
Bạch Vũ không chút để ý liếc nàng ta một cái: "So đấu một lần nữa? Lại so một lần nữa thì Lục Nhĩ Viên Hầu có thể đỡ nổi Tiểu Bạch của ta? Ngươi có thể đảm bảo đánh bại Triệu hoán thú của ta, lại có thể chống lại Triệu hoán thú khác của ta sao?"
Đương nhiên Dạ Nghiên Nhi không thể.
"Không thể còn so cái gì, vô nghĩa. Ta có thể đảm bảo Triệu hoán thú của ta lợi hại hơn ngươi, một con của ngươi cũng không ngăn được!" Bạch Vũ cười ngạo nghễ, trong mắt phát ra ánh sáng cực kỳ tự tin.
"Ngươi, ngươi nói hưu nói vượn! Ngươi dựa vào cái gì bảo đảm? Không thể so làm sao mà biết?" Dạ Nghiên Nhi giận tím mặt, nàng không rõ thực lực của Triệu hoán thú khác của Bạch Vũ lắm, cho nên không nắm chắc, nhưng nàng cũng chưa bày ra tất cả thực lực, Bạch Vũ dựa vào cái gì nói có khả năng đánh bại nàng?
Bạch Vũ chớp mắt to ngập nước: "Ta ở trên lôi đài, mà ngươi ở phía dưới, không phải là kết quả tỷ thí sao?"
"..." Sắc mặt Dạ Nghiên Nhi đỏ lên, hổn hển rống to: "Ta mặc kệ, dù sao ta không phục!"

"Ngươi không phục thì có liên quan gì đến ta? Nếu ngươi thật muốn so đấu với ta một trận, chờ ta đấu lôi đài xong rồi nói sau." Bạch Vũ thờ ơ nói.
Dạ Nghiên Nhi cắn răng, chỉ cảm thấy chính mình xui xẻo, đôi mắt như dao găm hung hăng trừng Bạch Vũ.
Ta sẽ nhìn xem ngươi có thể đi đến một bước kia không, trận tiếp theo chính là tỷ thí với Phượng Dao, nàng ta cũng sẽ không phạm sai lầm như ta nữa, ta xem ngươi không có cơ hội tiến công thì làm sao.
"Trận này Bạch Vũ thắng. Trận tiếp theo, số một - Bạch Vũ đấu với số ba mươi bảy - Phượng Dao." Trưởng lão tuyên bố kết quả, còn lập tức bắt đầu trận tiếp theo.
Người quá nhiều, tỷ thí tiến hành cực kỳ nhanh, nếu giữa trận lại cho thời gian nghỉ ngơi thì cũng không biết phải đấu tới khi nào. Lúc Bạch Vũ lên đài, người vẫn thắng liên tiếp đã không còn mấy, chỉ có Phượng Dao và hai người Dạ gia với một nghĩa nữ kia của Ảnh Vương.
Tỷ thí còn lại chính là tỷ thí giữa các nàng.
Phượng Dao đi lên lôi đài, đánh giá Bạch Vũ từ trên xuống dưới một lần: "Thì ra ngươi vẫn rất có bản lĩnh, Dạ Nghiên Nhi bại bởi ngươi cũng quá ngu xuẩn."
Tuy Bạch Vũ thắng Dạ Nghiên Nhi, khiến cho Phượng Dao có chút giật mình, nhưng nàng ta vẫn không đặt Bạch Vũ vào mắt như cũ. Chỉ là Dạ Nghiên Nhi ngu xuẩn sơ suất, mới khiến cho Bạch Vũ tìm được cơ hội. Như vậy cũng được, chắc chắn đối phó với Bạch Vũ sẽ thoải mái hơn đối phó với Dạ Nghiên Nhi nhiều.
Mục tiêu của Phượng Dao chỉ là giành lấy đệ nhất, có phải thắng đường đường chính chính không, không có chút liên quan nào, đương nhiên có chút trở ngại càng tốt.Dạ Nghiên Nhi ở phía dưới sắc mặt âm trầm tới cực điểm, gắt gao nắm chặt quả đấm.
Bạch Vũ chẳng muốn nghe Phượng Dao vô nghĩa, vung tay lên, Tiểu Bạch bên cạnh đã phóng ra.


"Được lắm." Ba con Bách Điểu Chi Vương (vua của muôn chim) ở phía sau Phượng Dao ầm ầm bay ra, Phượng Hoàng! Ngọn lửa toàn thân nhuộm đỏ nửa bầu trời, cao ngạo bay lượn ở trên bầu trời, ngay cả nửa sợi lông vũ cũng không để cho Tiểu Bạch ᴆụng tới.
Tiểu Bạch cũng không đuổi theo bọn nó, thân thể to lớn đánh về phía Phượng Dao.
Ầm ầm - -
Ngọn lửa công kích của ba con Phượng Hoàng nện mạnh ở trên người Tiểu Bạch, tường lửa ngút trời cản ở trước mặt Tiểu Bạch, ngăn cách Phượng Dao ở khu vực an toàn.
Nhưng mà trong nháy mắt ba con Phượng Hoàng quay đầu, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh đã vọt mạnh đến từ phía sau bọn nó.
Đại Địa Hôi Hùng từ trên trời giáng xuống, bảo vệ Tiểu Bạch, hộ thuẫn màu vàng bao phủ ở trên người chính mình và Tiểu Bạch.
Chỉ là một cái chớp mắt, Tiểu Hôi thừa nhận toàn lực công kích của ba con Phượng Hoàng, thiếu chút nữa sức chịu đựng đã đến đáy rồi. Trảm Nguyệt liều mạng thi triển Khô Mộc Phùng Xuân bảo vệ Tiểu Hôi, sức chịu đựng của Tiểu Hôi bay lên lại giảm xuống, lúc ngọn lửa biến mất thì chỉ còn lại có một tia sức chịu đựng, miễn cưỡng không tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, lực công kích cao tới 180 điểm của Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh bao phủ ba con Phượng Hoàng.
Triệu hoán thú hệ Hỏa đều vô cùng yếu ớt, ba con Phượng Hoàng từ bỏ tấn công Tiểu Bạch, lúc quay đầu để đối phó Tiểu Thanh đã muộn rồi, hai con trọng thương, một con đồng quy vu tận với Tiểu Thanh!
Vừa vặn chỉ qua một chiêu, chưa tới một giây đồng hồ, hai bên đã phát sinh một trận quyết đấu chấn động lòng người. Mỗi bên tổn thất một con Triệu hoán thú, nhưng Tiểu Bạch của Bạch Vũ đã nhân cơ hội vọt tới bên cạnh Phượng Dao


"Đáng ૮ɦếƭ!" Sắc mặt Phượng Dao đại biến.
Nàng đã rất xem trọng Bạch Vũ, cùng gọi ba con Phượng Hoàng ra, không cho Bạch Vũ bất kỳ cơ hội gì, nhưng ai biết vẫn là xem thường Bạch Vũ. Bạch Vũ lại có bốn con triệu hoán thú, thực lực mỗi con Triệu hoán thú đều mạnh kinh người.
Con Hỏa Diễm Thanh Điểu kia, cũng không biết phun ra lửa gì, lực công kích lại cao như vậy! Lần đầu tiên nàng nhìn thấy lực công kích của Triệu hoán thú hệ Hỏa có thể đạt tới 180.
Còn có Bạch Hổ trước mặt có cái móng sắc sẽ phải chưởng vào trên người nàng, cái này đúng là chỉ cần một chưởng cũng có thể chưởng ૮ɦếƭ Lục Nhĩ Viên Hầu!
Lui! Bây giờ nàng chỉ có thể lui! Không tiếc trả giá phòng ngự!
Một con Phượng Hoàng vọt mạnh xuống, ngọn lửa đầy trời giống như bão lửa, cuốn sạch quảng trường, nhấn chìn Tiểu Bạch ở trong biển lửa.
Tiểu Bạch bị thương nhảy ra, nhưng không hề bất ngờ chưởng ૮ɦếƭ Phượng Hoàng lao xuống.
Trong mắt Phượng Dao thoáng hiện lên âm u, mù mịt, còn chưa kịp truy kích, đã nhìn thấy Trảm Nguyệt trong lòng Bạch Vũ đang khôi phục sức chịu đựng cho Tiểu Bạch và Tiểu Hôi, hào quang hiện lên từng cái một, da thịt bị đốt trụi của Tiểu Hôi rất nhanh đã phục hồi như cũ, sức chịu đựng của Tiểu Bạch cũng khôi phục đến bảy phần.
Lại nhìn phía sau nàng chỉ còn lại một con Phượng Hoàng, gào thét một tiếng, sức chịu đựng không ngừng giảm bớt, sắp ૮ɦếƭ!
Mẹ nó! Lại bị thương rồi! Gân xanh trên trán Phượng Dao nhảy dựng, sao có thể có chuyện này?
Nàng đường đường là một Triệu hoán Đại Đế, lại phải thua? Còn thua bởi một dã nha đầu bò lên từ Vị Diện hạ đẳng? Chuyện này làm sao có thể! Nàng không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
Đầu ngón tay của nàng ta ᴆụng vào cái bình nhỏ trong tay áo, thiên hạ chí độc Phượng Vương cho nàng ta, Thái Hoàn Lộ.
Hạ quyết tâm, ẩn nấp dưới ngọn lửa của Phượng Hoàng vẩy ra, không phải đi hạ độc Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, chuyện đó vô dụng, chính là hướng về phía Bạch Vũ.
Lúc Bạch Vũ nhìn thấy ngọn lửa xông tới, để cho Tiểu Hôi chắn ở phía trước, không tính trốn.
Chỉ là cùng ngọn lửa cuốn sạch mà đến, gần như là trong nháy mắt lúc Tiểu Hôi biến mất, nàng đã phát hiện không thích hợp.
Tiểu Hôi có Đại Địa Hộ Thuẫn, có Kim Cương Phách Thể, tuyệt đối không có khả năng chỉ vài giây đã không chống đỡ nổi, trừ phi trong lửa có độc!
Bạch Vũ lập tức tính lui về phía sau, còn chưa kịp động, trên cánh tay lại truyền đến nóng bỏng đau đớn. Nàng cúi đầu nhìn xuống, Thái Hoàn Lộ! Đồng tử co lại, lập tức thi triển Tịnh Nguyệt giải độc.
Phách Thiên Liệt của Tiểu Bạch càn quét ra, cuồng phong đẩy ngọn lửa ngược trở lại. Đột nhiên ngọn lửa lớn vượt qua Phượng Hoàng, trực tiếp ép Phượng Dao.
"A!" Phượng Dao sợ hãi kêu một tiếng, liên tục lui về phía sau, sắc mặt tái mét: "Ngươi, sao ngươi có thể..."
"Sao có thể không trúng độc?" Bạch Vũ nheo mắt lại: "Đại khái là thủ pháp hạ độc của ngươi quá vụng về thôi. Thái Hoàn Lộ cũng có thể tìm được, ngươi cũng thật sự nhọc lòng vì Đại hội lần này, dùng trên thân ta cũng đủ coi trọng ta."
Cái gì? Hạ độc? Còn là một trong thiên hạ chí độc - Thái Hoàn Lộ? Phượng Dao thật là độc ác! Bạch Vũ còn mang hài tử của Thánh Quân đó, nàng ta muốn một xác hai mạng sao!
Mọi người rộ lên.
Trên đài cao, trên mặt Phượng Vương lúc xanh lúc trắng, trong lòng run sợ nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân..."
"Là ngươi tìm độc dược cho nàng ta?" Mặt Dạ Quân Mạc không chút thay đổi nhìn Phượng Vương, áp lực cường đại trực tiếp ép đến.
Phượng Vương chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều giống như bị đập vụn, quỳ xuống phịch một tiếng, nói trái lương tâm: "Không, không phải ta."
"Đó chính là tự nó tìm?"
Phượng Vương không kiềm được lạnh run, không dám nói lời nào, trong lòng có chút hối hận, hối hận đưa Thái Hoàn Lộ cho Phượng Dao. Vốn định để cho Phượng Dao có thêm một chút thủ đoạn, ai ngờ đến Phượng Dao lại dùng ở trên người Bạch Vũ, còn bị phát hiện, đây không phải rõ ràng là muốn hại ૮ɦếƭ luôn cả huyết mạch của Thánh Quân sao?
Trong lòng Phượng Vương không yên, bình thường nữ nhi nhà mình nhìn rất thông minh, sao hôm nay ngược lại bại lộ ra?
"Nếu nàng ta thích dùng độc như vậy, để cho chính nàng ta nếm thử tư vị đi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.
Phượng Vương mạnh mẽ ngẩng đầu, không hiểu rõ ý của Dạ Quân Mạc. Trên lôi đài, bỗng nhiên Phượng Dao kêu thảm một tiếng, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, làn da trên cánh tay bắt đầu biến thành màu đen, nháy mắt lan đến toàn thân.
Phượng Vương quá sợ hãi, đây là trúng độc, trúng Thái Hoàn Lộ!
"Dao nhi!" Phượng Vương đứng lên, nhảy từ trên đài cao xuống đến lôi đài, ôm cổ Phượng Dao.
Thái Hoàn Lộ phát tác nhanh chóng, chỉ qua vài giây Phượng Dao đã chỉ có thở vào mà không có thở ra.
"Dao nhi, con tỉnh, con chống đỡ!" Phượng Vương khóc lớn lên, cầu Thánh Quân: "Thánh quân, cầu xin người cứu Phượng Dao đi..."
Dạ Quân Mạc chỉ thờ ơ nhìn bà ta, thờ ơ.
Ám Lân thở dài: "Phượng Vương, đây chính là thiên hạ chí độc, thuốc giải ở đâu ra?"
Phượng Vương ngẩn ra, lại cúi đầu nhìn Phượng Dao trong lòng, đã đi rồi.
Phượng Vương chỉ cảm thấy không còn chút sức lực, hôn mê.
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua: "Dẫn đi, lôi đài tiếp tục."
Hai thị vệ vội vàng nâng Phượng Vương xuống, tính cả thi thể Phượng Dao cùng đưa về phủ Phượng Vương.
Mọi người dưới lôi đài yên lặng không nói, lần Đại hội tuyển phi này đúng là lỗ vốn lớn, Đế Quốc đã mất một Triệu hoán Đại Đế, một Phượng Vương ngất đi, nhưng nói cho cùng người dùng độc là chính bản thân Phượng Dao, muốn hại người khác ngược lại hại ૮ɦếƭ chính mình, thật sự là chẳng trách người khác, chỉ có thể nói là báo ứng.
Thật ra Bạch Vũ có thể giải độc cho Phượng Dao, thiên hạ chí độc không có thuốc giải, nhưng Tịnh Nguyệt lại là độc gì cũng có thể giải.
Chỉ là Bạch Vũ không muốn giải độc cho nàng ta.
Nếu lần này người trúng độc không phải là nàng mà là người khác, đã sớm ૮ɦếƭ.
Nàng có huyết mạch Sáng Thế, mới có thể miễn cưỡng chống lại độc tố, mới có thể nhanh chóng giải độc. Nếu muộn một chút nữa, bảo bảo của nàng có thể sẽ gặp họa rồi.
Nghĩ đến bảo bảo có thể sẽ bị thương, Bạch Vũ lại không nhịn được.
Nếu chỉ thương tổn đến nàng, nàng có thể xem mặt mũi Dạ Quân Mạc, tha cho Phượng Dao một lần, dù sao nương của nàng ta là Phượng Vương, ép Phượng Vương nóng nảy sẽ không có lợi với Dạ Quân Mạc.
Nhưng bây giờ nàng tuyệt đối sẽ không phát thiện tâm của Thánh Mẫu, muốn độc ૮ɦếƭ ta và hài tử của ta, đi ૮ɦếƭ hết đi cho ta!
Sau mấy cuộc tỷ thí, Bạch Vũ càng thêm cẩn thận, đi lên thì thả Tiểu Bạch, Tiểu Thanh, Băng Hồ và Tiểu Hôi ra, trực tiếp ɢɨết ngay lập tức. Ngay cả Triệu hoán Đại Đế cũng không phải là đối thủ của nàng, những người còn lại hoàn toàn không chống đỡ qua được mấy hiệp.
Đại hội kết thúc, rất nhiều người còn chưa phục hồi tinh thần lại, lấy được đệ nhất lại là nữ tử Thánh Quân dẫn từ bên ngoài về, thân phận như vậy có thể làm Vương Hậu sao?
Dạ Quân Mạc đứng lên, chỉ nói một câu: "Phong Bạch Vũ làm Vương Hậu."
"Ta không đồng ý!" Bỗng nhiên Dạ Vương đập bàn đứng dậy, tuy ông ta đã sớm dự đoán được kết quả này, nhưng khi nghe được Bạch Vũ thật sự thành Vương Hậu, ông ta vẫn không tiếp thu được.
Dạ Quân Mạc liếc nhìn ông ta: "Ta không hỏi ý kiến của cữu cữu."
Dạ Vương sửng sốt, sắc mặt nháy mắt đen thui: "Thánh Quân, ngươi có thể suy xét rõ ràng. Huyết mạch Ám Dạ không thể bị một chút nào làm bẩn, nàng ta không xứng làm Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc, nàng ta là..."
Ầm - -
Mọi người chỉ nhìn thấy Thánh Quân vung tay lên, Dạ Vương đã bay ra ngoài.
"Cữu cữu rất vui vẻ, không khống chế cảm xúc được, đưa ông ta về nghỉ ngơi thật tốt." Dạ Quân Mạc bình tĩnh nói.
Mọi người một trận ê răng, từ nơi nào nhìn ra Dạ Vương rất vui vẻ vậy hả? rõ ràng người ta nổi giận lôi đình, bay ra ngoài như vậy nhìn cũng rất đau.
Ảnh Vương và U Vương thật không thèm để ý Dạ Vương bị đánh văng ra, nếu Thánh Quân thực giận Dạ Vương mới tốt.
Đáng tiếc Dạ Vương là cữu cữu của Thánh Quân, cho dù ông ta ngược đãi Thánh Quân từ nhỏ, Thánh Quân cũng vẫn luôn kính trọng, coi ông ta là cữu cữu, cho ông ta tối đa ân điển, chưa từng thật sự không tiếp nhận cữu cữu này.
"Thánh Quân, những người khác thì sao?" U Vương hỏi, người chỉ phong một Vương Hậu sao?
"Không có những người khác, đời này kiếp này ta chỉ có một Vương Hậu là Bạch Vũ, không nạp tђเếק, không chọn phi." Giọng nói vừa lạnh nhạt lại êm tai của Dạ Quân Mạc truyền khắp cả đàn tế, giọng điệu của hắn bình thản, nhưng không ai không nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của hắn.
Nữ tử dưới lôi đài đều choáng váng, Vương Hậu duy nhất? Không cần nữ nhân khác hả? Các nàng còn tưởng rằng Thánh Quân còn có thể chọn vài người, ai ngờ sẽ như vậy!
"Thánh Quân, như vậy không quá hợp quy củ?" Mặt Ảnh Vương trầm xuống, hỏi.
Quyết định này của Thánh Quân quả thật là ngoài dự đoán, nếu Thánh Quân muốn phi tử, vẫn có thể đưa nữ nhi của ông ta vào được, thế này lại thành không thể rồi.
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt lướt nhìn mọi người, cười lạnh lùng: "Quy củ? Tuyển chọn Vương Hậu đã vâng theo quy củ, quy củ còn lại ta định đoạt!"
Bóng dáng màu đen của hắn lướt qua, đến bên cạnh Bạch Vũ, ôm lấy nàng rời đi.
Ảnh Vương nhìn bóng lưng Thánh Quân rời đi, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đợi sau khi Đại hội kết thúc lại chạy đi tìm Dạ Vương.
Dạ Vương đang đập đồ, mảnh vỡ nhỏ đầy phòng, bừa bãi đầy đất.
"Còn tưởng rằng ngươi bị thương, xem ra vẫn rất có tinh thần." Ảnh Vương sờ râu, có thể đập bể đồ khắp phòng, hiển nhiên bị thương không nặng.
Dạ Vương lạnh lùng liếc nhìn ông ta: "Ngươi tới làm gì? Nhìn ta cười nhạo? Thánh Quân sẽ không ra tay nặng với ta."
"Đúng, Thánh Quân có chừng mực, chỉ là về mặt tình cảm, hắn vẫn là hoàng mao tiểu tử (có thể hiểu là tên nhóc vắt mũi chưa sạch), lại không quá hiểu biết." Ảnh Vương làm bộ thở dài hất mảnh vỡ trên sập mềm, ngồi xuống: "Bị một nữ tử mê hoặc, lại thần hồn điên đảo, còn nói chỉ cần một mình nàng ta.""Ngươi nói cái gì?" Dạ Vương trừng to mắt: "Thánh Quân chỉ phong một mình nàng ta làm Vương Hậu?"
"Đúng. Cho nên ta mới buồn rầu."
"Không được, tuyệt đối không thể để cho Thánh Quân lấy Bạch Vũ, tuyệt đối không thể." Dạ Vương kích động đi tới đi lui.
Ảnh Vương tò mò nhìn Dạ Vương, ông ta hi vọng Thánh Quân có thể thu thêm mấy nữ tử là vì để có thêm một phần trợ lực cho gia tộc, nhưng rốt cuộc vì sao Dạ Vương lại cực kỳ không hài lòng với Bạch Vũ?
"Vì sao không thể."
Dạ Vương nghiêm nghị nói: "Bởi vì Bạch Vũ, là Bạch Vũ của Sáng Thế Thần Điện."
Ảnh Vương cả kinh: "Ngươi nói thật? Không phải nàng ta đã ૮ɦếƭ sao?"
"Huyết mạch của Thần Sáng Thế bất tử bất diệt, sao có thể cứ ૮ɦếƭ như vậy?" Dạ Vương hổn hển gõ bàn: "Ngươi có cách gì hay không, không cho Thánh Quân lấy nàng ta?"
"Nói chuyện này ra." Ảnh Vương đứng lên nói.
Dạ Vương cho ông ta một cái xem thường rõ ràng: "Ngươi ngốc sao? Ngươi cảm thấy Thánh Quân để cho chúng ta nói ra? Nếu thực nói ra, ngươi cảm thấy Thánh Quân sẽ làm ra chuyện gì?"
Ảnh Vương yên lặng, Thánh Quân có thể ૮ɦếƭ vì Bạch Vũ! Hắn có thể làm ra chuyện gì, thật đúng là khó mà nói, ngộ nhỡ hắn bị ép khiến cho không cần Ám Dạ Đế Quốc nữa, vậy thì chơi lớn rồi.
"Chuyện này có thể tìm Phượng Vương thương lượng một chút, ngươi còn nhớ bảo vật tổ tiên để lại cho Vương Hậu không?" Ảnh Vương nhỏ giọng nói.
Tinh thần Dạ Vương chấn động: "Ý ngươi là, để cho Bạch Vũ đi thử nghiệm?"
"Nếu nàng ta không thông qua, nàng ta sẽ không có cách nào kế thừa vị trí Vương Hậu. Thánh Quân có thể vì nàng ta mà không cần phi tử, nhưng dù sao hắn cũng không thể không coi đồ tổ tiên để lại ra gì." Ảnh Vương cười tít mắt nói




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!