Sau khi Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc ôm về tẩm cung, vẫn phụng phịu.
"Tức giận? Không phải chính nàng muốn tham gia Đại hội à?" Dạ Quân Mạc sờ bụng Bạch Vũ, thật cẩn thận hỏi.
Bạch Vũ kiêu ngạo hừ hừ: "Không phải đã nói chỉ là tỷ thí sao? Sao còn có thể hạ độc?"
Nàng tham gia Đại hội chỉ vì không để cho Dạ Quân Mạc khó xử, nếu không thì ai muốn đi tranh một nam nhân với một đống nữ nhân? Vốn tưởng rằng lên lôi đài tỷ thí, có Trưởng lão và ngũ vương giám sát, không xảy ra án mạng, ai ngờ đến lại có người hạ độc, còn là thiên hạ chí độc, thật sự là hạ vốn gốc rồi.
"Vì thắng, bọn họ có thể không từ thủ đoạn." Dạ Quân Mạc hôn lên cái miệng nhỏ trề ra của Bạch Vũ. Nếu lần này không phải Bạch Vũ gặp phải, mà là người khác, Phượng Dao thành công xử lý đối thủ, sau đó tra hỏi, nhiều nhất cũng chỉ đánh mấy trăm roi, vị trí Vương Hậu nên là của nàng ta thì vẫn là của nàng ta.
Bạch Vũ bĩu môi, nàng có vẻ như coi thường tầm quan trọng của Đại hội tuyển phi đối với mỗi Đại thế gia của Ám Dạ Đế Quốc, quay sang, cười tít mắt nhấc cằm Dạ Quân Mạc lên: "Thánh Quân quả nhiên là sắc đẹp thay cơm ăn, khiến cho lớp lớp mỹ nhân nhào lên!"
Dạ Quân Mạc vô tội cầm tay Bạch Vũ: "Các nàng đều là người xấu, Tiểu Vũ cần phải che chở ta, đừng để cho ta bị những nữ nhân đáng ghét này ăn mất."
"Yên tâm, ta nhất định sẽ che chở chàng! Nếu làm phu quân của ta, thì phải toàn tâm toàn ý với ta, nếu không cẩn thận nhìn người khác..." Bạch Vũ cười rực rỡ như ánh mặt trời, mang theo tiếng nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Sao?"
"Ta sẽ đưa Thánh Quân và cả tiểu mỹ nhân của chàng cho Tiểu Bạch ăn!" Bạch Vũ tức giận rút tay về từ trong tay Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc cười khẽ ra tiếng: "Chỉ sợ Tiểu Vũ không có cơ hội đó, trái tim ta tuyệt đối trung thành với nàng."Một vạn năm qua chỉ có một mình ta, ta biết, chỉ là ta không kiềm được ghen tuông. Nếu tổ tiên của chàng không định ra những quy củ kỹ lạ, thichtruyen.vn – V.O, ta mới không cần đối mặt với những chuyện phiền lòng này.
Bạch Vũ buồn phiền nhìn Dạ Quân Mạc: "Phượng Dao đã ૮ɦếƭ, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Người khác nhìn không ra, nhưng nàng biết, Phượng Dao trúng độc hoàn toàn không phải chính nàng ta không cẩn thận, mà là Dạ Quân Mạc chém linh khí ra, đẩy dịch độc được tung ra, dựa vào ngọn lửa bốc hơi sản sinh ra khí độc, quét về phía Phượng Dao, mới tạo thành nàng ta trúng độc tử vong.
Dù sao cũng là nữ nhi thân sinh (ruột thịt) của Phượng Vương, còn là nhân vật cấp bậc Triệu hoán Đại Đế, tuy vừa mới đột phá, nhưng tiếp tục bồi dưỡng sẽ là trụ cột của Ám Dạ Đế Quốc sau này, bây giờ lại ૮ɦếƭ như vậy, Dạ Quân Mạc không cảm thấy lỗ vốn sao?
Dạ Quân Mạc không cho là đúng: "Phượng Vương sẽ không quá xúc động, nữ nhi có quan trọng đi nữa cũng không sánh bằng chính bản thân bà ta. Lại nói ngoại trừ nữ nhi bà ta còn có nhi tử (con trai), nếu thật sự đau lòng thì sinh thêm một đứa nữa là được.
Bạch Vũ: "..." Đó là nữ nhi, không phải vật phẩm, nếu Phượng Vương thật có thể nghĩ thông suốt như vậy cũng quá không tim không phổi rồi.
"Tuy Đại hội kết thúc, nhưng nàng vẫn chưa thể thả lỏng, nàng cần phải đi xem bảo vật để lại cho Vương Hậu một lần." Dạ Quân Mạc nói.
Bạch Vũ hiếu kỳ nói: "Bảo vật để lại cho Vương Hậu là cái gì?"
"Là bảo vật tổ tiên để lại, là chuyên môn để lại cho Vương Hậu các thế hệ. Sau khi mỗi người được chọn ra nhậm chức Vương Hậu đều phải đi nhìn bảo vật một lần, được tán thành mới coi như chiếm được sự thừa nhận chính thức của tổ tiên."
Bạch Vũ âm thầm liếc mắt, thì ra chuyện phiền lòng còn chưa hết: "Tổ tiên nhà chàng thật đúng là coi trọng Vương Hậu của mình."
Nếu không coi trọng vì sao phải đặc biệt có Đại hội tuyển chọn Vương Hậu, còn cố ý để lại bảo bối cho một mình Vương Hậu? Hai thứ này gần như khiến tầm quan trọng của Vương Hậu tăng lên không khác gì địa vị của Thánh Quân.
Dạ Quân Mạc lắc đầu: "Tổ tiên cũng không có Vương Hậu."
"Đây chính là một người trong lòng ông ấy." Bạch Vũ nói rất chắc chắn.
Sau một lúc lâu, Dạ Quân Mạc không nói gì, vì sao Bạch Vũ lại nghĩ trong lòng tổ tiên có một nữ nhân từ chuyện bảo vật để lại?
"Bảo bối kia ở đâu?" Bạch Vũ hỏi.
"Ở trong cung, chỉ là không thể di chuyển, phải tự mình đi tới."
"Ta nhớ từ khi Thánh Quân đầu tiên của Ám Dạ Đế Quốc lập quốc đến bây giờ chỉ có ít nhất ba Vương Hậu thôi? Vì sao bảo vật vẫn còn ở đó?" Chẳng lẽ không phải sau khi được chấp nhận là có thể cầm đi sao? Chẳng lẽ sau khi mỗi Vương Hậu nhậm chức còn đưa bảo vật về chỗ cũ sao?
"Bọn họ cũng không lấy bảo vật đi. Tuy rằng bảo vật không bài xích, nhưng không chấp nhận bọn họ." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ phản ứng kịp: "Chàng đang lo lắng chẳng những bảo vật không ủng hộ ta, thậm chí còn có thể bài xích ta?"
Dạ Quân Mạc thở dài gật đầu: "Cữu cữu sẽ không từ bỏ, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ cách cho nàng đi xem bảo vật để lại cho Vương Hậu, nếu nàng bị bài xích ở trước mặt mọi người, thì phiền phức rồi."
Cho nên chàng mới muốn dẫn ta đi xem trước, nếu thật sự bị bài xích, còn có thể nghĩ cách trước.
"Nhưng nếu ta thật sự bị bài xích, chàng sẽ làm sao?" Bạch Vũ không hiểu hỏi.
Chuyện này thật sự có thể xảy ra, nàng có huyết mạch Sáng Thế, là người thừa kế Sáng Thế Thần Điện, năm đó tổ tiên Ám Dạ Đế Quốc bị Sáng Thế Thần Điện làm hại thảm như vậy, nửa ૮ɦếƭ nửa sống chạy đến Vực sâu, có thể tán thành nàng mới có quỷ!
"Làm giả." Dạ Quân Mạc vân đạm phong khinh nói.
Được rồi, quả nhiên là cách tốt.
Bạch Vũ cam chịu gật đầu, dù sao nàng lại không muốn lấy bảo vật đi, thichtruyen.vn – V.O, chỉ cần có thể lừa gạt cho qua là được rồi.
Dạ Quân Mạc có chút áy náy nhìn Bạch Vũ: "Uất ức cho nàng rồi."Nếu không phải vì hắn, Bạch Vũ đâu cần làm nhiều chuyện kỳ lạ như vậy. Nàng là công chúa trời sinh, hẳn là được sủng ái, nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ lại phải chiều theo hắn.
"Không sao..." Bạch Vũ khoát tay, có chút buồn ngủ đánh ngáp, tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc ngủ tђเếק đi.
Dạ Quân Mạc nhìn vẻ mặt Bạch Vũ ngủ bình thản, sợi tóc đen tán loạn vắt ngang vai, khuôn mặt trong trắng lộ hồng non mềm như đậu hủ, làm cho người ta muốn cắn một ngụm.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười cưng chiều, nhẹ nhàng ôm nàng đến trên giường, ϲởí áօ khoác, đắp chăn lại.
...
Xem ra phải sớm làm chuyện bảo vật để lại cho Vương Hậu, dù sao cũng là xem lén.
Cho nên nửa đêm ngày thứ hai, Dạ Quân Mạc liền dẫn theo Bạch Vũ ngủ ngày quá nhiều nên buổi tối ngủ không được đi lén xem bảo vật để lại cho Vương Hậu.
Dạ Quân Mạc nói bảo vật này ở ngay trong cung, Bạch Vũ còn tưởng rằng là đặt ở trong mật thất khép kín, hoặc là dưới lòng đất hoàng cung, ai biết nó lại được bày ở chỗ sâu nhất phía sau tông miếu nơi cung phụng Thánh Quân các thế hệ.
Đi vào, Bạch Vũ lại phát hiện nơi này là một không gian ngăn cách với bên ngoài, đen như quạ, chỉ có giữa không gian có một chút ánh sáng, ánh vàng rực rỡ, giống như mặt trời lóa mắt, không thấy rõ rốt cuộc là thứ gì.
Chỉ biết là lơ lửng trong không trung, không giống như là đồ to lớn gì.
"Chàng có từng nhìn xem đây là vật gì không?" Bạch Vũ tò mò hỏi Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc lắc đầu: "Không. Thứ này chỉ có nữ tử mới có thể chạm vào."
"Nam tử chạm vào sẽ thế nào?" Bạch Vũ bị gợi lên hứng thú.
"Sẽ bị bắn ra."
"Chàng từng thử rồi?" Ánh mắt Bạch Vũ sáng lấp lánh.
Dạ Quân Mạc 乃úng trán nàng một cái: "Nghĩ cái gì đâu? Cữu cữu đã từng thử." Hắn mới sẽ không đi thử, không gian này đều là tổ tiên để lại, cho dù hắn là Thần Hoàng, cũng không gánh được lực khống chế của không gian.
"À... nếu như ta bị bài xích, cũng sẽ bị bắn ra sao?" Bạch Vũ hỏi.
"Không biết." Dạ Quân Mạc trầm ngâm nói: "Chưa từng có Vương Hậu bị bài xích. Chỉ là, ta sẽ không để cho nàng bị thương."
Bạch Vũ gật gật đầu, thật tin tưởng đi qua chỗ ánh sáng.
Càng đến gần ánh sáng chói mắt càng không thấy rõ, Bạch Vũ không nhịn được muốn nhắm mắt lại, vươn tay sờ. Bảo vật bay cũng không cao, nhấc tay là có thể sờ được, nhưng ánh sáng rực rỡ phát ra khiến cho có cảm giác thứ này vô cùng thiêng liêng, giống như chỉ cần chạm vào một chút sẽ làm bẩn cái bảo bối này.
"Ai?" Đột nhiên Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.
Vài bóng người đi ra từ trong góc tối đen, cung kính hành lễ: "Tham kiến Thánh Quân."
Bạch Vũ quay đầu nhìn lại, Dạ Vương, Ảnh Vương và Phượng Vương!
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn bọn họ: "Các ngươi tới làm gì?"
Sắc mặt Phượng Vương vẫn còn rất tái nhợt, trông như là từ một quý phụ ba mươi mấy tuổi thoáng cái biến thành bộ dạng năm sáu chục tuổi, cố nặn ra nụ cười ôn hoà: "Chắc chắn Tân Vương Hậu nhậm chức phải đến xem bảo vật để lại, đương nhiên chúng ta muốn tới chuẩn bị trước, kiểm tra tình huống của không gian một chút, không nghĩ tới Thánh Quân đã dẫn Vương Hậu đến đây nhanh như vậy, ngược lại là vừa khéo rồi."
Phượng Dao ૮ɦếƭ chỉ có thể trách chính nàng ta sử dụng độc dược không thỏa đáng, nhưng Phượng Vương đã ghi tạc toàn bộ thù hận lên người Bạch Vũ.
Nếu không là bởi vì nàng ta, sao nữ nhi của ta có thể ૮ɦếƭ? Nếu không có nàng ta, nữ nhi của ta đã sớm là Vương Hậu rồi! Có thể ở đây ngăn cản Bạch Vũ, không biết bà vui vẻ bao nhiêu, Dạ Vương đã nói với bà thân phận của Bạch Vũ, bà cũng không tin bảo vật tổ tiên để lại sẽ không bài xích người thừa kế của Sáng Thế Thần Điện!
Trên bảo vật để lại cho Vương Hậu có khế ước linh hồn tổ tiên lưu lại, chính là trước khi ૮ɦếƭ để lại một luồng linh hồn của chính mình bám lên bảo vật, có thể hoàn toàn đại biểu cho ý chí của tổ tiên.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc không tốt, đáy mắt bịt kín một tầng sương lạnh, phảng phất không khí chung quanh đều lạnh rất nhiều, người bị đông lạnh run rẩy.
Dạ Vương lại không nhìn sắc mặt Dạ Quân Mạc: "Vương Hậu đã muốn thử thu bảo vật, không bằng gọi nguyên lão và các Trưởng lão đều tới làm chứng đi."
"Cữu cữu!" Trong giọng nói của Dạ Quân Mạc chứa từng tia sát ý, sẳng giọng như dao.
Dạ Vương lạnh mặt, lập tức truyền âm, không đến bao lâu, mọi người nên tới cũng đã tới.
Tới nhanh như vậy, Dạ Quân Mạc còn có cái gì không rõ, chỗ nào là trùng hợp, bọn họ hoàn toàn đã sớm chờ hắn dẫn theo Bạch Vũ đến đây.
Ôm cây đợi thỏ, buộc Bạch Vũ phải trải qua khảo nghiệm của bảo vật ở dưới sự chứng kiến của mọi người.
"Thật sự là vất vả cho cữu cữu rồi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng châm chọc.
Đương nhiên Dạ Vương phát hiện ông ta đã chọc cho Dạ Quân Mạc phát cáu, nhưng ông ta cũng không hối hận, ngượng ngùng cười nói: "Vì huyết mạch Ám Dạ Đế Quốc, vất vả nữa cũng không sao."
"Tất cả mọi người đã đến, Vương Hậu có thể bắt đầu." Ảnh Vương nói.
"Khoan đã." Dạ Quân Mạc ngăn lại: "Linh Vương còn chưa tới, chờ hắn đến rồi nói sau."
Linh Vương Ám Lân, bọn Dạ Vương đã thiết lập cái bẫy cho Dạ Quân Mạc, đương nhiên sẽ không để cho Ám Lân biết trước, cho dù bây giờ thông tri ám lân, cũng phải một lúc lâu hắn mới có thể đến nơi.
Ảnh Vương hơi nhíu mày: "Cũng tốt, dù sao ngũ vương đều phải đến đủ mới được."
Phượng Vương cười lạnh: "Ảnh Vương, ông đang nói giỡn nói sao? Nếu hôm nay Ám Lân không đến, Vương Hậu sẽ không chạm vào bảo vật sao? Nếu năm người chúng ta luôn tụ tập không đều, Vương Hậu sẽ luôn luôn không chiếm được sự thừa nhận của bảo vật sao? Chuyện này rất không công bằng với Vương Hậu."
Tất cả mọi người ào ào gật đầu, vài vị nguyên lão khuyên Thánh Quân: "Không bằng chờ thêm nửa giờ, sau nửa giờ Linh Vương cũng nên đến nơi, nếu hắn không đến, chúng ta cứ tiếp tục đi, dù sao có chúng ta chứng kiến cũng đủ rồi."
Dạ Quân Mạc yên lặng không nói.
Bạch Vũ kéo kéo tay hắn, truyền âm nói: "Chàng vốn không định để Ám Lân đến đúng không?"
"Quả thật là tính như vậy, chỉ là bây giờ không loạn cho qua được." Dạ Quân Mạc thản nhiên truyền âm.
"Vậy cũng chỉ có thể thử một lần. Có lẽ ta sẽ không xui xẻo bị bài xích như vậy đâu?" Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng, nói.
Dạ Quân Mạc u oán nhìn nàng: "Nàng suy nghĩ cũng thật quá tốt?"
"Nếu không làm sao bây giờ? Nếu ta thật sự bị bắn ra, chàng lại nghĩ cách đi. Nếu ngay cả vấn đề này chàng cũng không xử lý xong, cũng đừng lấy ta." Bạch Vũ cho hắn một cái cực kỳ xem thường.
Dạ Quân Mạc buồn cười, một bộ nghiêm túc gật đầu: "Tiểu Vũ nói rất đúng, nếu chút bản lĩnh ấy ta cũng không có, cũng không xứng với nàng. Nàng cứ yên tâm đi xem cái bảo vật kia đi."
Nửa giờ rất nhanh đã trôi qua, Ám Lân vội vã đuổi tới, thấy sắc mặt một đám người trong không gian nghiêm trọng, còn có cả người Dạ Quân Mạc ngầm bi thương ép bức, lập tức hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Dạ Quân Mạc dẫn Bạch Vũ đến xem bảo vật, lại bị bọn Dạ Vương tóm gáy, hắn lại không phát hiện bọn Dạ Vương có kế hoạch như vậy, quá thất trách rồi!
Chỉ là bây giờ áy náy cũng vô dụng, vẫn nên nghĩ cách sau khi Bạch Vũ bị bài xích phải giải quyết như thế nào.
Ám Lân yên lặng lùi vào trong góc, nhìn Bạch Vũ đi đến bảo vật chiếu sáng bốn phía.
Hai tay Dạ Quân Mạc, nhìn nàng bước từng bước một đến gần bảo vật, yên lặng nắm chặt tay.
Dạ Vương, Phượng Vương và Ảnh Vương đều nhìn Bạch Vũ không rời mắt, thấy nàng vươn tay, chạm vào một điểm ánh sáng ngưng tụ.Phượng Vương kích động mở to hai mắt, nụ cười trên mặt đã trở nên dữ tợn. Văng ra! Văng ra, mau quăng nàng ta ra ngoài! Nàng ta là nghiệt chủng của Sáng Thế Thần Điện! Nàng ta không xứng ở lại Đế Quốc chúng ta!
Dường như tay Bạch Vũ chìm vào trong ánh sáng, cái gì cũng không thấy rõ, nàng vẫn tiếp tục thử vươn ra phía trước, cuối cùng ᴆụng đến một vật cứng.
Nàng nắm giữ như vậy, cảm thấy hình như là một cái hộp.
Ầm - -
Bạch Vũ cảm thấy lực lượng khổng lồ khuếch tán ra, nhấc lên một trận cuồng phong, đảo qua cả tòa không gian. Tóc của nàng bay lượn ngổn ngang trong gió, phảng phất có một luồng điện chạy qua cánh tay của nàng, chỗ nàng nắm giữ, ánh sáng biến mất, có thể thấy được nàng lấy được một cái hộp gỗ khéo léo.
"Làm sao có thể!" Đám người Dạ Vương kђเếק sợ nhìn Bạch Vũ cầm hộp gỗ, nhẹ nhàng đưa ra phía ngoài.
Nàng ta lấy được bảo vật, lại không bị bài xích? Tại sao có thể như vậy? Không phải tổ tiên bài xích nàng ta sao? Chẳng lẽ tổ tiên không cảm nhận được huyết mạch Sáng Thế của nàng ta?
Ầm - -
Không gian lại chấn động kịch liệt một lần, Bạch Vũ dùng sức, túm cái hộp đang trôi nổi xuống dưới.
Ánh sáng của hộp gỗ hoàn toàn biến mất, cả không gian nháy mắt tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Tiểu Vũ!" Dạ Quân Mạc châm ngọn lửa u lam trước, chiếu sáng bốn phía, đi đến bên cạnh Bạch Vũ.
Chỉ là trong nháy mắt tối đen đó, lòng của hắn đều kinh hoàng một chút, sợ Bạch Vũ gặp chuyện không may.
"Ta không sao." Hai tay Bạch Vũ nâng hộp gỗ: "Đây chính là bảo vật tổ tiên Ám Dạ để lại sao? Vậy hẳn là ta cũng không bị bài xích đúng không?"
Đâu chỉ là cũng không bị bài xích, gần như là tán thành đó! Chưa từng có Vương Hậu nào có thể lấy bảo vật này ra khỏi vùng ánh sáng!