Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 119: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Vào lúc Bạch Vũ sinh ra hài tử đầu tiên, rất nhiều thị vệ đã chạy tới. Bảy tên sát thủ không một ai chạy thoát, toàn bộ mất mạng.
Dạ Quân Mạc hoàn toàn không giữ lại người sống, ɢɨết ૮ɦếƭ toàn bộ ngay tại chỗ!
Cho dù quay lại bên cạnh Bạch Vũ, thấy nàng bình an sinh hai hài tử ra, lệ khí trên người hắn vẫn cuồn cuộn, khủng bố đến mức khiến người ta hít thở không thông.
"Thánh Quân, vì sao không giữ lại người sống để thẩm vấn?" Ảnh Vương không hiểu hỏi.
Dạ Quân Mạc cười lạnh: "Có gì hay mà thẩm vấn, chắc chắn là người Thượng Quan Dương phái tới. Có thể một hơi có bảy người lẻn vào, thật sự là chịu hạ vốn."



Thanh lý tẩm điện xong, Ám Lân và Ám Ưng từ xa đi tới.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng hỏi: "Ám vệ đâu?"
"Toàn bộ bị ngất đi."
"20 ám vệ, toàn bộ ngất đi? Tốt lắm!" Dạ Quân Mạc đập lên bàn ầm một tiếng: "Ám Dạ Đế Quốc lại có nội quỷ (ý nói kẻ mờ ám, âm mưu đen tối trong nội bộ)! Đi điều tra!"
"Vâng." Ám Lân cúi đầu, ám vệ bị người làm choáng váng vào cùng một lúc, bảy tên sát thủ lẻn vào bên trong từ lớp lớp thị vệ bảo vệ, chắc chắn địa vị của nội quỷ này không thấp, quá sơ suất rồi.


"Thánh Quân, ngươi nhanh để cho Y Sư Đông Phương xem một chút đi." Dạ Vương khuyên.
Bên miệng Dạ Quân Mạc tràn ra một tia máu, tên sát thủ này am hiểu linh thuật Di Hình Hoán Ảnh, xuất quỷ nhập thần, từng chiêu đều đâm vào chỗ hiểm.
Lúc Dạ Quân Mạc đưa Y Sư Đông Phương qua đã bị đâm trúng giữa lưng, thiếu chút nữa đã bị đâm trúng tim, chảy nhiều máu như vậy, sao đến bây giờ hắn còn không đi chữa thương, nhìn bọn Ám Lang, Dạ Vương đều kinh hồn bạt vía, rất sợ có chuyện gì không hay.
Dạ Quân Mạc phủi tay rời đi, tùy tiện ăn chút dược liệu khép lại miệng vết thương, đã đi xem Bạch Vũ rồi.
...
Bạch Vũ ngủ một giấc này rất lâu, dieendaanleequuydoon – V.O, chờ lúc nàng tỉnh táo lại thì trời đã tối rồi, nàng ngủ cả một ngày, Dạ Quân Mạc lại luôn luôn ngồi ở bên giường, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng. Con ngươi tối đen giống như những ngôi sao rơi xuống, dịu dàng như bầu trời sao.
"Tỉnh rồi?" Dạ Quân Mạc hơi hơi nhếch môi, trên khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng có thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Bảo bảo đâu?" Bạch Vũ có chút lo sợ hỏi, quay đầu, nhìn thấy hai cái tã lót nho nhỏ được đặt bên cạnh, ánh mắt thoáng cái lại dịu dàng.
Bộ dạng hai cái bọc nhỏ thật sự khỏe mạnh, làn da hồng hồng, sợi tóc mềm mại đen nhánh, ngủ giống như con mèo nhỏ, cực kỳ say sưa.
Bạch Vũ không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nó: "Là nam hài hay là nữ hài?"


"Là thai Long Phượng, sinh ra trước chính là ca ca, ra trễ một chút chính là muội muội." Trong giọng nói của Dạ Quân Mạc không che dấu được vui sướng.
Bạch Vũ cũng cười: "Nguyện vọng này của chàng đã thành hiện thực rồi."
"Đúng vậy, chúng ta cũng có nam hài, nữ hài rồi." Dạ Quân Mạc không nhịn được ôm lấy Bạch Vũ. Tiếng động quá lớn, hai cái bọc nhỏ bị đánh thức, lập tức oa oa khóc lớn lên.
Dạ Quân Mạc không biết làm sao nhìn bọn nó, cũng không biết nên dỗ thế nào: "Đây là làm sao vậy?"
Bạch Vũ nở nụ cười hì hì một tiếng: "Có lẽ là đói bụng."
Bạch Vũ ôm lấy ca ca cho ăn, nhét muội muội vào trên tay Dạ Quân Mạc, để cho hắn dỗ.
Dạ Quân Mạc cứng ngắc không dám động giống như nâng một quả địa lôi (quả mìn), quá nhỏ, mềm nhũn, giống như không để ý có thể làm nó bị thương. Đây là nữ nhi của hắn, xem cô nhóc oa oa khóc lớn này, tâm của hắn đều thay đổi rồi.
Bạch Vũ nhìn bộ dạng Dạ Quân Mạc cứng ngắc, không nhịn được nở nụ cười: "Chàng đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút, ôm nhiều vài lần sẽ biết."
"Ừ, là phải ôm nhiều vài lần." Dạ Quân Mạc cười vô cùng dịu dàng.
Chờ hai bảo bảo đều ăn no, ngủ đi, Bạch Vũ đặt hai bọn nó song song ở bên cạnh, nhìn không dứt: "Chàng đặt tên cho chúng chưa?"

Bạch Vũ biết từ lúc Dạ Quân Mạc biết có hài tử đã bắt đầu nghĩ tên, suy nghĩ ít nhất hơn trăm cái tên nam hài, nữ hài, phần lớn đều bị chính hắn bác bỏ, cũng còn lại mười mấy, hắn vẫn không vừa lòng, luôn luôn đặt đi đặt lại.
"Nghĩ xong rồi." Dạ Quân Mạc nói rất chắc chắn.
Ánh mắt Bạch Vũ có thần nhìn hắn: "Gọi là gì?"
"Ca ca gọi là Dạ Mộ Bạch, muội muội gọi là Dạ Mộ Vũ."
Mộ Bạch, Mộ Vũ, không phải là bỏ tên của ta vào sao? Nhất thời, trong lòng Bạch Vũ giống như bị mật đường lấp đầy, ngọt ngào, ấm áp, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, chọt chọt hai tiểu oa nhi đang ngủ say: "Mộ Bạch, Mộ Vũ, bảo bảo ngoan của ta."
Dạ Quân Mạc nhìn nụ cười hạnh phúc của Bạch Vũ, ý cười cưng chiều, ấm áp đã tràn ra ngoài rồi.
Xem bảo bảo xong, Bạch Vũ ăn vài thứ, không bao lâu, lại mệt nhọc ngủ mất, về chuyện sát thủ, một chữ nàng cũng không hỏi. Dù sao chắc chắn là Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên làm, Dạ Quân Mạc sẽ xử lý.
Dạ Quân Mạc đi ra từ trong phòng Bạch Vũ, Ám Lân đã đến bẩm báo.
Nội quỷ vô cùng cẩn thận, từ đầu tới đuôi đều không tự mình ra mặt, nhưng chỉ cần một ngày một đêm Ám Lân đã tra ra được rồi.
Toàn bộ ám vệ đã tỉnh, nhưng không ai trong bọn họ biết nội quỷ là ai. Trước đó sát thủ biết được vị trí bảo vệ của ám vệ từ chỗ nội quỷ, dùng thuốc mê khiến cho tất cả bọn họ hôn mê.


Ám Lân đành phải tra từ chỗ thị vệ bên kia, rõ ràng phát hiện tối nay điều động thị vệ khác thường, lúc thay ca, góc Đông Bắc có kẽ hở (ý nói sơ hở lúc thay ca) nửa khắc đồng hồ, đủ để cho bọn sát thủ lặng lẽ lẻn vào lớp lớp vòng vây.
Đám sát thủ này hoàn toàn chính là tử sĩ Sáng Thế Thần Điện phái tới, cho dù có hoàn thành nhiệm vụ không, bọn họ cũng đã không còn cơ hội trở về rồi.
Dạ Quân Mạc quyết định ɢɨết bọn họ rất nhanh, dieendaanleequuydoon – V.O, cũng biết cho dù bắt được người như vậy, cũng sẽ không thể mở miệng.
"Là ai điều động thị vệ?" Dạ Quân Mạc hỏi.
Ám Lân yên lặng một lúc: "Ta!"
Dạ Quân Mạc nhìn Ám Lân.
Ám Lân bình tĩnh quỳ xuống: "Có người đã dùng lệnh bài của ta."
Lệnh bài của Linh Vương, đương nhiên thị vệ không dám không nghe, hơn nữa điều động vô cùng bí mật, chỉ là vị trí của mấy đội hơi thay đổi một chút, nếu không phải Ám Lân cẩn thận, hỏi lại thị vệ, có lẽ cũng không phát hiện ra.
"Có người dùng lệnh bài của ngươi, ngươi lại còn không biết?" Giọng Dạ Quân Mạc lạnh xuống.
"Thuộc hạ sơ sẩy." Ám Lân cũng không biện giải.


"Là ai?" Dạ Quân Mạc hỏi. Hắn nói như vậy chính là tin tưởng lời nói của Ám Lân, lẽ ra lí do thoái thác như vậy rất khó làm cho người ta tin tưởng, Ám Lân rất khó rửa sạch hiềm nghi. Nhưng hiển nhiên nội quỷ này lại chọn sai người giá họa, Dạ Quân Mạc có nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi ngờ Ám Lân.
Không chỉ có phần tình cảm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Dạ Quân Mạc còn hiểu Ám Lân, cho dù ngày nào đó Ám Lân thật sự phản bội hắn, cũng không dùng cách nhỏ nhen như vậy để ám toán hắn.
"Phượng Vương." Ám Lân giao kết quả bản thân điều tra ra.
Chính là Phượng Vương! Triệu hoán Đại Đế duy nhất trong Ngũ vương, còn là người được Thánh Quân tiền nhiệm phong vương. Toàn bộ năm người Ám Dạ Đế Quốc ai cũng nể mặt bà. Bạch Vũ lại cứ không, hại ૮ɦếƭ nữ nhi của bà trong trận tỷ thí.
Gia tộc Phượng Vương cũng có huyết hải thâm cừu với Sáng Thế Thần Điện, chỉ là đến đời thứ ba, dường như thù hận đã bị Phượng Vương lãng quên gần hết. bây giờ Phượng Vương càng coi trọng địa vị ở Ám Dạ Đế Quốc.
Bà ta cũng không nghĩ phản bội Ám Dạ Đế Quốc, đầu nhập vào Sáng Thế Thần Điện, bà ta chỉ muốn cho Bạch Vũ ૮ɦếƭ mà thôi! Vừa vặn phát hiện sát thủ của Sáng Thế Thần Điện, bà ta lại mở cánh cửa ra, hơi hợp tác với bọn họ một chút.
Phượng Vương không mong đợi đám sát thủ này sẽ ɢɨết ૮ɦếƭ Bạch Vũ ở dưới mí mắt của Dạ Quân Mạc, nhưng chỉ cần có thể xông vào lúc Bạch Vũ lâm bồn, chắc chắn Bạch Vũ sẽ xảy ra chuyện, nói không chừng còn có thể một xác hai mạng, đền mạng cho nữ nhi bà ta!
"Phượng Vương." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói ra hai chữ này, hơi thở lạnh lùng khiến nhiệt độ cả căn phòng đều giảm xuống.
Phượng gia được coi là gia tộc số một số hai ở Ám Dạ Đế Quốc, nhân tài xuất hiện lớp lớp, hắn sẵn lòng cho Phượng gia mặt mũi, thậm chí phong Phượng Dao làm Quận chúa, bây giờ Phượng Vương lại dám câu kết với Sáng Thế Thần Điện, muốn hại ૮ɦếƭ Bạch Vũ báo thù cho Phượng Dao?
Cũng không phải hắn không nghĩ tới khả năng này, vì thế cho nên hắn cố ý bí mật hạ lệnh, chỉ có hắn và Ám Lân mới có thể điều động thị vệ gần tẩm điện, chính là đề phòng Phượng Vương. Không nghĩ tới hắn vẫn xem thường lòng trả thù của Phượng Vương.
Dạ Quân Mạc cười lạnh một tiếng, không để ý tới Ám Lân, đứng dậy rời đi.
Ám Lân cam chịu quỳ, Thánh Quân không kêu đứng dậy, nói rõ phạt hắn quỳ. Lần này quả thật là hắn sơ suất, suýt nữa khiến Bạch Vũ gặp chuyện không may, hắn cũng thật sự tự trách, hắn chấp nhận bị phạt.
Chỉ là hắn rất tò mò Thánh Quân tính đối phó với Phượng Vương như thế nào, định tạo một trận ngoài ý muốn khiến bà ta bạo bệnh mà ૮ɦếƭ? Dù sao địa vị của Phượng gia ở Ám Dạ Đế Quốc không tầm thường, động đến Phượng gia có thể sẽ làm Đế Quốc náo động.
Dạ Quân Mạc hoàn toàn không giải quyết âm thầm như Ám Lân nghĩ, hắn trực tiếp sai Ám Lân dẫn người đến Phượng gia bắt Phượng Vương về.
Phượng Vương trúng độc, chật vật ngã trước mặt Dạ Quân Mạc, tức giận chất vấn: "Thánh Quân làm vậy là có ý gì? Cho dù thế nào thì ta cũng là một trong Ngũ vương của Đế Quốc, vô duyên vô cớ bắt ta đến, tốt nhất là Thánh Quân nên cho ta một lời giải thích!"
Người Phượng gia quá sợ hãi, thấy sau khi Phượng Vương và Ám Ưng đánh nhau kịch liệt, Phượng Vương lại chật vật bị dẫn đi, vội vàng di theo vào hoàng cung, U Vương và Dạ Vương nghe được tin cũng chạy đến.Dạ Vương cũng nói phụ họa: "Thánh Quân, vì sao đột nhiên người lại ra tay với Phượng Vương, nàng ấy đã làm gì sai?"
"Cấu kết với Sáng Thế Thần Điện, ám sát ta và Vương Hậu có được tính không?" Mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương, hỏi.
Sắc mặt người Phượng gia thoáng cái hơi trắng bệch, Phượng Vương cũng hoảng, cuồng loạn rống giận: "Người nói bậy, ta cấu kết với Sáng Thế Thần Điện lúc nào? Thánh Quân đừng ngậm máu phun người."
Dạ Vương cũng chấn động: "Thánh Quân, chuyện này không thể biến mất, người chắc chắn đã điều tra xong?"
"Nếu không phải bà ta điều thị vệ đi, sát thủ hoàn toàn không thể xông vào tẩm điện!" Dạ Quân Mạc sát khí lẫm liệt, khí thế khủng bố ép người, áp lực nghiền ép vạn vật ầm ầm bùng nổ, ép về phía Phượng Vương.
Phượng Vương giống như bị rơi vào hầm băng, máu cả người đều đông cứng, cả người xụi lơ không thể nhúc nhích, liều mạng lắc đầu: "Không, không phải ta! Rõ ràng chính là Ám Lân điều thị vệ đi!"
Ánh mắt Dạ Quân Mạc thay đổi, bước từng bước một tới gần Phượng Vương: "Sao bà biết là Ám Lân điều thị vệ đi? Hôm đó hắn lại ở cùng với ta."
"Hắn ta có thể dùng lệnh bài của Linh Vương!" Miệng Phượng Vương không đắn đo.
"Sao bà biết là dùng lệnh bài của Linh Vương điều động thị vệ? Ta chưa từng nói chuyện này với người khác, sao bà lại biết được?" Dạ Quân Mạc từ trên cao nhìn xuống bà ta, cười lạnh lùng: "Ta có rất nhiều chứng cứ, cũng không muốn dòng dài với bà. Bà muốn báo thù cho Phượng Dao, thì cùng đi ૮ɦếƭ với nàng ta đi!"
Phượng Vương sợ run cả người, hô to thảm thiết: "Không! Người không thể ɢɨết ta! Ta là Phượng Vương! Bạch Vũ thì tính là gì? Dựa vào cái gì mà công chúa Sáng Thế Thần Điện có thể làm Vương Hậu của chúng ta? Dựa vào cái gì hại ૮ɦếƭ nữ nhi của ta còn có thể sinh hài tử ra? Nàng ta nên đi tìm ૮ɦếƭ! Ta chỉ cho phương tiện để sát thủ đi vào mà thôi, ai biết bọn họ lại vô dụng như vậy, đã đánh ɢɨết tới trước mặt còn để Bạch Vũ sống sót, ૮ɦếƭ cũng xứng đáng..."
Đám người Dạ Vương giật mình nghe Phượng Vương nói ra những lời điên cuồng, không nghĩ tới Phượng Vương lại thừa nhận ngay tại chỗ, không nghĩ tới quả nhiên chính là Phượng Vương làm.
Dạ Quân Mạc nhìn về phía người Phượng gia: "Các ngươi cũng biết chuyện này?"
Người Phượng gia vội vàng lắc đầu, cấu kết với Sáng Thế Thần Điện là tội ૮ɦếƭ, sao bọn họ có thể nhận? Tuy rằng Phượng Vương là trụ cột của Phượng gia, nhưng bọn họ cũng không muốn bị liên lụy, huống chi bọn họ thật sự không biết.
Ngay cả sắc mặt của con trai Phượng Vương cũng khó coi, đờ đẫn ngay tại chỗ, không biết nên nói giúp Phượng Vương như thế nào.
"Thánh Quân, Phượng Vương chỉ nhất thời hồ đồ, ngươi tha cho nàng ấy một mạng đi." Chỉ có Dạ Vương vẫn kiên trì tiến lên cầu xin.
Ảnh Vương không đồng ý nhíu mày: "Cấu kết với Sáng Thế Thần Điện ám sát Vương Hậu, tội nặng đến mức này còn có thể tha, vậy thì còn lỗi gì mới không thể tha? Chắc chắn là thế gia phái đám sát thủ này tới, nhiều thế hệ Phượng gia và Thượng Quan gia nợ máu, năm đó thiếu chút nữa bị diệt môn, Phượng Vương lại có thể cấu kết với bọn họ, đây không chỉ là phản bội, quả thực chính là ngay cả tổ tông cũng quên!"
"Nhưng lúc trước Phượng Vương cũng từng lập công lớn cho Đế Quốc." Dạ Vương bác bỏ.
Hai người bắt đầu cãi nhau.
Dạ Quân Mạc quay lên bảo tọa ở phía trên, lạnh lùng nhìn bọn họ, đáy mắt hờ hững giống như chẳng hề để ý, còn chứa một tia châm chọc.
"Nương! Nương, người sao vậy?" Không đợi Dạ Vương và Ảnh Vương ầm ĩ xong, con trai của Phượng Vương đã phát hiện Phượng Vương đã ૮ɦếƭ.
Sắc mặt Dạ Vương xanh mét, không tranh cãi với Ảnh Vương nữa. Người đã ૮ɦếƭ, còn có cái gì nữa để ồn ào.
"Phượng Vương sợ tội tự sát, kê biên (kiểm tra và tịch thu) tài sản Phượng gia! Ám Ưng đi làm." Dạ Quân Mạc bình tĩnh hạ lệnh, lạnh nhạt bỏ đi.
"Cung tiễn Thánh Quân." Mọi người nhìn bóng lưng Thánh Quân rời đi, không nhịn được rùng mình một. Sao Phượng Vương có thể sợ tội tự sát, bà ta hoàn toàn chính là trúng độc, loại thuốc độc làm cho cảm xúc người ta kích động, nói ra sự thật, ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử.
Cho dù Phượng Vương là Đại Đế, cũng không thể chống cự nổi.
Thánh Quân đã sớm quyết định cho Phượng Vương ૮ɦếƭ, dẫn bà ta đến, chỉ là vì để cho bọn họ hiểu rõ nguyên nhân, làm cho bọn họ đều câm miệng, miễn cho Phượng gia không phục, dẫn đến hỗn loạn.
Tội danh cấu kết với Sáng Thế Thần Điện đã định, kê biên tài sản Phượng gia chính là chuyện đương nhiên. Ai biết Phượng gia ngoại trừ có Phượng Vương, còn có nội quỷ thứ hai không? Chuyện này cần phải được tra rõ ràng, Phượng gia không có lý do gì để chống cự. Con trai của Phượng Vương lại là người yếu đuối, sau hôm nay, có lẽ Phượng gia sẽ suy bại thành thế lực nhị lưu ở Đế Quốc, nếu không có nhân tài nào xuất hiện, nói không chừng sẽ suy tàn.
Đây là chèn ép toàn bộ Phượng gia, thủ đoạn của Thánh Quân thật gọn gàng.
...
Sáng Thế Thần Điện, trong Thiên Thánh Điện, mặt Thượng Quan Dương âm trầm nói với Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên, ám sát đã thất bại.
Hai người đều lắp bắp kinh hãi, phải biết rằng Thượng Quan Dương muốn làm cái gì, chắc chắn sẽ có kế hoạch chu đáo, sắp xếp tốt tất cả, bao gồm các loại biện pháp ứng biến. Chuyện ông ta muốn làm thì chưa từng thất bại.
Nhưng lần này ông ta lại thất bại, còn bại đến rối tinh rối mù.
"Phụ thân, không phải người nói liên hệ hợp tác với người Ám Dạ Đế Quốc, sao lại thất bại? Người nọ đổi ý, bán đứng chúng ta à?" Thượng Quan Vân Trần hỏi.
Thượng Quan Dương trợn mắt nhìn hắn ta: "Làm sao có thể, ta sẽ phạm sai lầm như vậy sao? Người hợp tác với ta chính là Phượng Vương, bà ta không đổi ý."
"Phượng Vương!" Ngọc Ưu Liên ngạc nhiên, nàng ta đoán được địa vị của người Thượng Quan Dương hợp tác sẽ không thấp, không nghĩ tới lại là một trong Ngũ vương - Phượng Vương: "Ngay cả Phượng Vương cũng ra tay, vì sao còn có thể thất bại?"
Thượng Quan Dương yên lặng một lúc, thở dài: "Có lẽ nàng ta thật sự được trên trời che chở, may mắn như vậy."
Chẳng những tránh được ám sát, còn thuận lợi sinh thai Long Phượng ra, đây cũng không phải là may mắn bình thường.
Sau khi Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên nghe nói xong, hai người đều giận tái mặt.
"Dạ Quân Mạc bảo vệ Bạch Vũ thật sự quá tốt, sau khi chuyện xảy ra, Dạ Quân Mạc lập tức ɢɨết Phượng Vương, chúng ta không thể vào Ám Dạ Đế Quốc được nữa, ám sát vẫn là thôi đi." Thượng Quan Dương bất đắc dĩ nói.
Bạch Vũ đã sinh hài tử ra, hẳn là hai hài tử của nàng đều kế thừa huyết mạch của nàng, cho dù ɢɨết Bạch Vũ, hai hài tử có được huyết mạch cũng có thể kế thừa Sáng Thế Thần Điện, trừ phi bọn họ có thể ɢɨết luôn cả hài tử.
ɢɨết Bạch Vũ là chuyện rất không có khả năng, càng đừng nói lại thêm hai hài tử nữa.
"Chẳng lẽ cứ quên đi như vậy? Vậy mấy Trưởng lão đó phải làm sao bây giờ?" Ngọc Ưu Liên có chút sốt ruột hỏi.
Thượng Quan Dương nhìn chăm chú vào hai người, thâm trầm mở miệng: "Sáng Thế Thần Điện đã định kết cục bị phân chia, chỉ cần Bạch Vũ xuất hiện, các Trưởng lão sẽ đi cùng nàng ta. Vẫn nên nghĩ cách cố gắng hết sức bảo tồn càng nhiều thực lực trước khi nàng ta xuất hiện, diệt trừ càng nhiều trở ngại đi."
"Ý phụ thân là nói... ɢɨết những Trưởng lão đó?" Thượng Quan Vân Trần có chút không xác định, có thể lên làm Trưởng lão ở Sáng Thế Thần Điện cũng không phải là nhân vật bình thường, còn đề phòng bọn họ, muốn ɢɨết bọn họ không dễ.
Huống chi nhân số vẫn rất nhiều, ૮ɦếƭ nhiều khó tránh khỏi sẽ không bị phát hiện.
Thượng Quan Dương biết Thượng Quan Vân Trần đang nghĩ cái gì, thờ ơ nói: "Có thể ɢɨết vài người thì ɢɨết đi, không phải bồi dưỡng một số lớn thích khách ám sát sao? Để cho bọn họ đi. Bị phát hiện cũng không sao."
Lời nói tùy ý mà bình tĩnh của ông ta cay nghiệt tới cực điểm, ông ta hoàn toàn không muốn che dấu, còn thiếu chút đã muốn chém ɢɨết quang minh chính đại rồi!
"Vâng, con đã biết."Rất nhanh, dieendaanleequuydoon – V.O, một trận gió tanh mưa máu nhấc lên ở Ngũ Hành Đại Lục, mấy ngày hôm trước một Trưởng lão Khải Thánh Điện đã ૮ɦếƭ, hai ngày này một Trưởng lão – Y Sư của Dược Viên bị ɢɨết... rất nhanh, mọi người đã phát hiện ra từng Trưởng lão Sáng Thế Thần Điện lần lượt biến mất, chỉ qua một tháng, tám Trưởng lão đã ૮ɦếƭ!
Trong lúc nhất thời, lòng người hoảng sợ, các loại tin tức bay đầy trời, ngược lại không có ai có tâm tư đi nghị luận.
Các đại môn phái đều bắt đầu lo lắng, ngay cả Trưởng lão của Sáng Thế Thần Điện cũng đã ૮ɦếƭ, những người như bọn họ còn không phải nói ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ rồi sao? Cả đám đều vội vàng khép chặt sơn môn, dạy đệ tử gần đây thành thật một chút.
Lúc đầu, các Trưởng lão còn tưởng rằng là chuyện ngoài ý muốn, sau này lại hiểu rõ, Thượng Quan Vân Trần đã bắt đầu ra tay với bọn họ, còn thảo luận chứng cớ với bọn họ? Chuyện bọn Thượng Quan Vân Trần hại ૮ɦếƭ công chúa Bạch Vũ là chuyện chắc như đinh đóng cột!
Mấy chục Trưởng lão lập tức tụ tậplại, tuyên bố rời khỏi Sáng Thế Thần Điện, công khai tuyên bố đắc tội với Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên, còn dẫn không ít đệ tử đi.
Thượng Quan Vân Trần không chột dạ chút nào, vẫn tiếp tục ɢɨết người. Nhưng các Trưởng lão đã có đề phòng, dứt khoát tự tìm một chỗ sâu trong núi, xây một cứ điểm.
Sáng Thế Thần Điện chính thức phân chia.
Bạch Vũ dưỡng tốt thân thể cũng nghe nói đến chuyện này, vẻ mặt có chút tối tăm.
"Thượng Quan Vân Trần thế này là bình nứt không sợ bể rồi sao? Lại trực tiếp ám sát những Trưởng lão này?"
"Chỉ sợ đây không phải là chủ ý của hắn ta, dám công khai như vậy, ra tay không che giấu chút nào, càng giống như là chủ ý của Thượng Quan Dương." Dạ Quân Mạc nói.
Thượng Quan Dương, Bạch Vũ có ấn tượng rất sâu với ông ta. Trong trí nhớ, ông ta luôn luôn đối xử với nàng không tệ, là một người nghiêm khắc theo luật, uy nghiêm, nói năng thận trọng, còn có một chút bản lĩnh, đây là ấn tượng lúc trước của nàng đối với Thượng Quan Dương.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, ông ta chỉ ngụy trang, ác nghiệt mới là bản tính của ông ta.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!