"Sao chàng biết? Chàng rất quen thuộc ông ta?" Bạch Vũ tò mò hỏi.
Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng: "Ta chỉ tương đối quen thuộc Thượng Quan Vân Trần, cho dù hắn ta muốn xuống tay với các Trưởng lão, cũng sẽ không thể làm vang dội như vậy."
Đấu với Thượng Quan Vân Trần hơn một vạn năm, làm đối thủ cũng xem như hiểu rõ. Nói thật, hắn cũng không đặt Thượng Quan Vân Trần vào mắt, nếu không phải thế lực sau lưng Thượng Quan Vân Trần quá lớn, chỉ bằng chính hắn ta, Dạ Quân Mạc đã sớm tiêu diệt.
"Có lẽ ta nên lộ diện rồi..." Bạch Vũ xuất hiện, dù sao cũng không đủ chứng minh nghi ngờ và chỉ trích của các Trưởng lão, đệ tử đi theo bọn họ cũng không nhiều, còn kém rất nhiều so với thế lực của bọn Thượng Quan Vân Trần, Bạch Vũ luôn luôn không xuất hiện, có lẽ bọn họ không chống đỡ được lâu lắm.
Chỉ là sau khi lộ diện, gặp bọn họ thì nên nói cái gì đây? Thuyết phục bọn họ hợp tác với Ám Dạ Đế Quốc? Bạch Vũ không nắm chắc, từ vạn năm trước nàng chỉ biết Trưởng lão Sáng Thế Thần Điện đều là một đám lão ngoan cố.
Cho nên lúc nhỏ Bạch Vũ không thật sự thích bọn họ, bởi vì bọn họ rất không thú vị, nhưng chính các Trưởng lão cứng nhắc này luôn luôn trung thành không thay lòng với nàng.
"Quả thật, là lúc đi gặp bọn họ." Dạ Quân Mạc cũng nghĩ như vậy. Một bên Thượng Quan Vân Trần đã trở mặt với bọn họ, giờ phút này Bạch Vũ xuất hiện vừa đúng thời cơ.
"Các ngươi cũng thật là vội, có phải trước khi đi nên thu hồi ám vệ Phượng Hoàng lại không?" Dạ tổ tiên hóa thành hình thái linh hồn từ trong con dấu chạy ra, buồn bực nhìn bọn họ.
Ám vệ Phượng Hoàng, mấy đời Vương Hậu và Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc cầu mà không được đó, đến trong tay hai vị này, lại hoàn toàn không để ở trong lòng.
Bạch Vũ chợt nói: "Đúng nha, còn có ám vệ Phượng Hoàng, hôm nay chúng ta đi đi."
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua ánh mắt hai bọc nhỏ sáng lấp lánh ở trong nôi, dieendaanleequuydoon – V.O, có chút luyến tiếc nói: "Mộ Bạch, Mộ Vũ làm sao bây giờ?"
Tuy rằng tìm bà ✓ú chăm sóc bọn chúng, còn có Ám Lang luôn luôn chiếu cố, nhưng Dạ Quân Mạc vẫn lo lắng.
"Đương nhiên là cùng nhau mang đi." Dạ Quân Mạc luyến tiếc, Bạch Vũ càng luyến tiếc, bây giờ nàng hận không thể đi tới chỗ nào cũng mang bảo bảo theo bên cạnh. Đi thu hồi ám vệ Phượng Hoàng... hẳn không phải là chuyện gì nguy hiểm, mang theo cũng được.
Tổ tiên đứng bên cạnh nôi đùa với hai bọc nhỏ tức giận, xem thường nhìn bọn họ: "Các ngươi cho rằng ám vệ Phượng Hoàng dễ thu hồi như vậy? Địa điểm là ở chỗ sâu trong Vực sâu, mang hài tử theo, mệt các ngươi còn nghĩ ra."
Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt: "Chỗ sâu trong Vực sâu? Dạ Điện chủ, từ đầu ông đã không muốn cho người thu ám vệ Phượng Hoàng lại đúng không?" Nếu không đặt ở nơi nguy hiểm như vậy làm gì?
Mỗ lão tổ tông một bộ nghiêm trang: "Ám vệ Phượng Hoàng là thứ quan trọng như vậy, đương nhiên phải trải qua khảo nghiệm mới có thể nhận được, dễ dàng để cho các ngươi lấy tới tay, các ngươi sẽ không quý trọng."
"Nếu đủ tốt, tự nhiên sẽ quý trọng." Dạ Quân Mạc ôn hoà đáp một câu.
"Xú tiểu tử! Ngươi đang cố ý tranh cãi với ta phải không?" Dạ tổ tiên trừng mắt.
Bởi vì Dạ tổ tiên nói mặc dù ám vệ Phượng Hoàng ở chỗ sâu trong Vực sâu, nhưng chỉ cách năm ngày đường, Bạch Vũ vẫn quyết định đi thu ám vệ Phượng Hoàng lại, tới chỗ đám Vu trưởng lão bên kia, kéo dài vài ngày không phải chuyện lớn.
Bạch Vũ cùng Dạ Quân Mạc lưu luyến không rời, ôm ẵm hai bọc nhỏ đáng yêu, dặn dò Ám Lang và Ám Lân vài câu, đã ra thành rồi.
Ám vệ Phượng Hoàng là lực lượng bí mật của Đế Quốc, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ cũng không dẫn ai theo, ra đế đô, một đường hướng về phía Bắc.
Có Dạ tổ tiên chỉ dẫn, nên không đến mức gặp phải linh khí di chuyển hỗn loạn, nhưng khó tránh khỏi gặp mãnh thú, dù sao thời gian dài, ban đầu có thể tránh đường của mãnh thú, lúc này cũng có mãnh thú lắc lư rồi.
Càng đi vào sâu trong Vực sâu, mãnh thú lại càng ít, cũng càng khủng bố, mãnh thú bá chủ mãn cấp vô cùng bình thường, cũng may trí nhớ của lão tổ tiên cũng không tệ, bọn họ không gặp mãnh thú mãn cấp.
Đi được ba ngày, buổi tối lúc đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên một dòng sát khí xơ xác tiêu điều cuồn cuộn đến, gió âm u lạnh lẽo thổi đến, khiến Vực sâu mênh ௱ôЛƓ cực nóng đột nhiên lạnh lẽo.
"Là mãnh thú!" Dạ Quân Mạc biến sắc, khí thế khủng bố như thế, ít nhất đã ngoài cấp 8, thậm chí là cấp 9.
Bạch Vũ lập tức đề phòng, thả Băng Hồ ra, tạo ra tường băng ở bốn phía.
Chỉ chốc lát sau, một tiếng rống thê lương vang lên, ngay sau đó vô số cây mây lan đến, nháy mắt trên tường băng thật dày xuất hiện vết nứt. Dạ Quân Mạc vung ra một đường lửa Bất Tử, một đống cây mây lập tức bốc cháy.
"A! Ai đốt ta? Đau quá!" Cây mây mạnh rụt về, bóng dáng Thụ Tinh dậm chân ở trong lửa.
"Thụ Tinh?" Bạch Vũ ngạc nhiên cùng Dạ Quân Mạc nhìn nhau, Dạ Quân Mạc thu ngọn lửa Bất Tử lại. Ngọn lửa của hắn trải qua đá Niết Bàn thăng cấp, trừ phi đốt rụi còn không rất khó tắt.
Nếu hắn không thu hồi lại, còn không biết Thụ Tinh phải chịu giày vò bao lâu.
Thụ Tinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, uất ức đi tới: "Các ngươi đốt ta làm gì? Ta lại không thể ăn được."
Bạch Vũ ngượng ngùng cười nói: "Không phải là không nhận ra sao, còn tưởng rằng ngươi là mãnh thú đi ăn thịt người kia."
"Ta mới không giống dã thú không có đầu óc đó đâu." Thụ Tinh kiêu ngạo nói: "Ta chính là Đại Thi Nhân."
Đại Thi Nhân? Bề ngoài trông ngươi vẫn còn đang ăn thịt người... Bạch Vũ cười ha ha: "Thủy Qua đâu? Dieendaanleequuydoon – V.O. Nó không đi cùng với ngươi sao?"
"Có, nó đói bụng, đi ăn gì đó."
Cho nên thật ra tiếng mãnh thú kêu thảm thiết vừa rồi là Thủy Qua tìm được đồ ăn sao? Bạch Vũ cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Sao các ngươi lại ở đây? Ám Lân đón các ngươi về, không cho các ngươi ở Đế Đô sao?"
"Vốn vậy, nhưng nơi đó quá nhỏ, chung quanh đều là người, lại không thể ăn." Thụ Tinh tiếp tục uất ức: "Cho nên chúng ta nói một tiếng với Ám Lân đến Vực sâu chơi. Nơi này quả thực rất tốt, linh khí dư thừa, còn có rất nhiều đồ ăn, chỉ là không có thơ ca..."
Vực sâu thật sự là thiên đường của mãnh thú, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc tỏ vẻ hiểu rõ.
Biết được hai con mãnh thú tới là Thụ Tinh và Thủy Qua, hai người lại yên tâm đi ngủ. Sau khi Thủy Qua trở về lại cùng Thụ Tinh ngủ ở bên cạnh bọn họ.
Ngày thứ hai lúc đi, hai con mãnh thú lại đi theo Bạch Vũ.
Căn cứ ước định của bọn nó và Ám Lân, Bạch Vũ coi như là một nửa chủ nhân của bọn nó, mặt khác Dạ Quân Mạc cũng là một nửa. Không gặp thì thôi, đã gặp thì tự nhiên phải đi theo cùng.
Tổ tiên chỉ đường phát hiện đột nhiên nửa đường có thêm hai người gia nhập, cũng không phát hiện bọn nó là mãnh thú, chỉ cho là ám vệ linh tinh, cũng không nói thêm cái gì. Ông tin Dạ Quân Mạc có chừng mực, người không nên dẫn đến gặp ám vệ Phượng Hoàng thì hắn là sẽ không dẫn theo.
Có hai con mãnh thú hộ giá, quãng đường sau đó một đường thuận lợi, mãnh thú lượn lờ ở gần đó đều bị hơi thở Thủy Qua và Thụ Tinh tỏa ra dọa chạy, nửa con mãnh thú bọn họ cũng không thấy.
Dạ tổ tiên dẫn bọn họ đi tới một nơi hoang dã giống như sa mạc, ngọn đồi uốn lượn xa xa, dưới chân núi có một nhà cỏ nát không thể nát hơn.
"Bạch Vũ chỉ có thể một mình vào núi, ngươi ở đây chờ nàng đi." Dạ tổ tiên nói với Dạ Quân Mạc.
"Người cũng không vào?" Dạ Quân Mạc hỏi.
"Đương nhiên." Tổ tiên nghiêm nghị: "Ta ở lại đây chờ với ngươi."
Dạ Quân Mạc: "Cần bao nhiêu ngày?"
"Cái này phải xem bản lĩnh của Bạch Vũ rồi." Dạ tổ tiên cười tủm tỉm nói: "Không phải ngươi sợ chờ không kịp chứ?"
"Không, ta sợ người sẽ tan thành mây khói."
"Ngươi không thể nhìn vào chỗ tốt của ta sao?" Dạ tổ tiên tức giận nói. Từ sau khi ông thường xuyên xuất ra ngoài trò chuyện với bọn họ trong thời kỳ Bạch Vũ đang mang thai, lại phát hiện miệng hậu bối không thích nói chuyện này độc đến mức có thể tức ૮ɦếƭ người, hình tượng uy nghiêm khí phách của ông đã bị tức đến không còn một chút nào.
Dạ Quân Mạc nhíu mày, hắn thật sự sợ tổ tiên không có con dấu để ở, ở lâu bên ngoài, sẽ hao hết lực linh hồn.
"Ta có thể vào trong nhẫn trữ vật của ngươi, không phải bên trong có thể cho vật sống ở sao?" Tổ tiên chỉ chỉ nhẫn Thiên Dạ trên tay hắn.
Dạ Quân Mạc có chút mới lạ: "Người cũng được coi là vật sống?"
Dạ tổ tiên: "..." Ông không muốn nói cái gì nữa.
Bạch Vũ cầm con dấu, thu Thụ Tinh và Thủy Qua vào trong nhẫn Bách Vũ, dẫn theo vào núi. Dù sao Dạ tổ tiên nói chỉ một mình nàng - một người duy nhất, Thủy Qua và Thụ Tinh cũng không phải là người.
Loáng thoáng trước mắt hoàn toàn không có cây xanh gì, nơi nơi đều trụi lủi, dường như con dấu chỉ luôn luôn dẫn tới một phương hướng. Bạch Vũ đi theo có cảm giác như luôn luôn đi vào bên trong gò núi, rất nhanh đã tìm được một khe núi hẹp.
Bạch Vũ nhìn đường vân giống như được hình thành tự nhiên do xói mòn ở phía trên hai tảng đá hai bên, chấn động, lại là Khế ước phong tỏa vô cùng cao thâm, đừng nói phần lớn Khế ước sư đều không nhận ra, cho dù nhận ra được, cũng không vào được.
Khế ước phong tỏa cần phải có chìa khóa mới có thể mở không gian bị phong tỏa ra, dieendaanleequuydoon – V.O, mà chìa khóa không gian trước mặt cần chính là con dấu.
Bạch Vũ rất dễ dàng tìm được một điểm ở trung tâm đường vân, gắn con dấu vào, mỏm đá lập tức lõm xuống, hình thành một cái lỗ khóa, con dấu bị mắc kẹt vào.
Bạch Vũ xoay con dấu một cái, một cái không gian lại mở ra phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ cất con dấu lại, đi vào. Đây là một khe núi mọc đầy cây cối, một con suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi.
Bạch Vũ men theo con suối đi về phía trước, bỗng nhiên một nữ tử xuất hiện ở trước mặt nàng, nhìn con dấu trong tay nàng, lạnh lùng đánh giá nàng: "Ngươi chính là Vương Hậu tân nhiệm của Ám Dạ Đế Quốc?"
“Đúng.” Bạch Vũ chống lại ánh mắt của nàng ta: "Ngươi là thành viên của ám vệ Phượng Hoàng?"
Nữ tử thản nhiên gật đầu, đáy mắt toát ra vẻ không vui.
Vương Hậu cũng quá nhỏ, xem tuổi tác của nàng ta, không biết từ khi nàng ta tu luyện đến nay đã đủ ba mươi năm chưa, một Vương Hậu như vậy lại có thể lấy được con dấu, muốn ám vệ Phượng Hoàng bọn họ nguyện trung thành, không phải là nói đùa hay sao?
"Đưa con dấu cho ta đi." Nữ tử thản nhiên vươn tay.
Bạch Vũ không đưa: "Đây là đồ của ta, đưa cho ngươi làm gì?"
Nữ tử có chút tức giận: "Không phải ngươi muốn gặp ám vệ Phượng Hoàng chúng ta sao? Không đưa con dấu, sao ta biết ngươi có phải thật không?"
Bạch Vũ cười khinh thường: "Có thể mở không gian này ra, đương nhiên con dấu này là thật, bây giờ nhanh dẫn ta đi gặp tất cả thành viên của ám vệ Phượng Hoàng, ta còn có việc, đừng làm chậm trễ thời gian."
Ánh mắt nữ tử thay đổi, cười lạnh một tiếng: "Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn khiến chúng ta nguyện trung thành? Nằm mơ! Nếu không muốn đưa, thì cút đi cho ta!"
Bộp - -
Phía sau nữ tử nháy mắt xuất hiện ba con báo đốm, xông tới giống như tia chớp.
Bạch Vũ không cho là đúng, vừa thấy nữ tử này, Bạch Vũ đã biết nàng ta chỉ là một Linh Chủ. Nàng còn cảm thấy kỳ lạ đó, không phải nói ám vệ Phượng Hoàng đều rất lợi hại sao? Sao đến nơi đây lại có một Linh Chủ? Bây giờ Linh Chủ này không nhìn ra được thực lực của nàng, lại còn dám khiêu khích nàng.
Ngay cả Triệu hoán thú Bạch Vũ cũng không gọi ra, đột nhiên Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ tung, sóng khí của vụ nổ đánh bay ba con báo đốm lẫn nữ tử cùng bay ra ngoài.
Nữ tử quá sợ hãi, cắn răng một, một con Tích Dịch (rắn mối) thân thể hình ống đen thui xuất hiện trước mặt, thân hình vĩ đại giống như một bức tường, ngăn cản hoàn toàn tầm mắt của Bạch Vũ.
Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên, một con mãnh thú cấp 7 à! Lại có thể sử dụng mãnh thú, chuyện này có chút thú vị.
Nhưng chỉ là có chút thú vị mà thôi, Bạch Vũ gọi Tiểu Bạch ra, một chân chưởng ૮ɦếƭ Tích Dịch.
Sắc mặt nữ tử trắng bệch, rốt cuộc không dám xem thường Bạch Vũ nữa: "Ta chỉ thử ngươi mà thôi, dù sao ám vệ Phượng Hoàng rất quan trọng, không thể để một người không có tài cán gì kế thừa."
Bạch Vũ híp mắt: "Là sao? Sao ta cảm thấy ngươi rất không có tài cán gì vậy?"
Nữ tử xấu hổ nói không ra lời.
Bạch Vũ cũng lười lãng phí thời gian với nàng ta, ngay cả tên nàng cũng không muốn hỏi: "Dẫn ta đi gặp người đi, vừa thấy ngươi đã biết không phải là thành viên nòng cốt rồi."
Nữ tử nhanh chóng dẫn đường, trong lòng cực kỳ hối hận. Nàng nên sớm biết, Vương Hậu có thể lấy được con dấu tìm tới cửa sao có thể là hạng người bình thường, nàng lại còn không biết lượng sức muốn đuổi nàng ấy ra ngoài, đoạt lại con dấu, hoàn toàn là tự tìm tai vạ.
Các nàng đi không bao xa, đã đến một chỗ giống như sơn trại nằm sâu trong khe núi, tất cả thành viên ám vệ Phượng Hoàng đều ở đây.
Bạch Vũ vốn tưởng rằng ám vệ Phượng Hoàng sẽ có rất nhiều người, nhưng đến sơn trại nàng mới phát hiện hình như cũng không có bao nhiêu người, ngay cả người giữ cửa sơn trại cũng không có, bên trong sơn trại rất yên tĩnh.
Nếu không phải mới đi vào đã nghe được có tiếng người nói chuyện, Bạch Vũ cũng nghi ngờ nữ tử này cố ý dẫn sai đường.
"Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có người đến rồi sao?" Người nói chuyện đi tới đi lui, là một nam tử cao cao gầy gầy, bộ dạng ốm yếu.
Bạch Vũ chớp mắt một: "Là thủ lĩnh ám vệ Phượng Hoàng?"
"Cái này, ta được coi là lão Tam trong ám vệ Phượng Hoàng, ta tên Vệ Phong." Vệ Phong giống như thân thiết nhìn chăm chú vào Bạch Vũ.Bạch Vũ ngạc nhiên, vị này cũng là Tôn Chủ, mà đã là nhân vật số 3 của ám vệ Phượng Hoàng? Xác định không lầm chứ?
"Ta gọi là Bạch Vũ, là Vương Hậu của Ám Dạ Đế Quốc, hẳn là ngươi rõ ý đồ ta đến." Bạch Vũ nói thẳng vào vấn đề.
Vệ Phong ho khan một tiếng, liên tục gật đầu: "Ta biết, chỉ là chuyện này phải hỏi lão Đại của chúng ta, cùng ta đến chính đường (phòng khách) đi, hẳn là thành viên ám vệ Phượng Hoàng đều đã đến."
Hắn nhìn thoáng qua nữ tử dẫn đường: "Ngươi lui ra đi."
Nữ tử yên lặng rời đi, hiển nhiên nàng ta không có tư cách đến chính đường.
Đến chính đường sơn trại, Bạch Vũ mới biết được ám vệ Phượng Hoàng chỉ có tổng cộng mười người! Không sai, chỉ mười người! Về phần nữ tử ᴆụng tới ngay từ đầu kia, là người hầu của nhóm thuộc hạ ám vệ Phượng Hoàng, có lẽ có mười mấy người, toàn bộ sơn trại cộng lại chưa tới ba mươi người.
Thủ lĩnh ám vệ Phượng Hoàng là nữ tử cấp bậc Tôn Chủ, tư thế hiên ngang oai hùng, có một đầu tóc ngắn gọn gàng và đôi môi màu đen, giống như bị trúng độc.
"Mời Vương Hậu ngồi." Nàng ta ôn hòa mở miệng.
Bạch Vũ cũng không khách sáo, ngồi đối diện nàng ta.
"Ta tên Vệ Hỏa, là thủ lĩnh ám vệ Phượng Hoàng, người đã gặp qua lão Tam, hòa thượng trọc đầu này là lão Nhị, tên Vệ Mộc." Vệ Hỏa từ từ giới thiệu, Bạch Vũ yên lặng lắng nghe.
Vệ Hỏa giới thiệu xong, nhìn Bạch Vũ một: "Thực lực của Vương Hậu không tệ, đã là Vương Giả rồi."
"Ngươi muốn tỷ thí với ta sao?" Bạch Vũ nhíu mày.
"Đương nhiên không." Vệ Hỏa lắc đầu, nhìn chăm chú vào Bạch Vũ: "Có thể người sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao ám vệ Phượng Hoàng chúng ta núp kín như vậy, lại dường như không hề có chút tác dụng nào, chỉ là một đám Tôn Chủ, Linh Chủ."
Bạch Vũ thản nhiên nói: "Quả thật rất kỳ lạ, ta đoán hẳn là các ngươi có được một chút năng lực mà người khác không có."
Vệ Hỏa lộ ra nụ cười tán thưởng: "Vương Hậu có biết lúc trước tổ tiên bị buộc tiến vào Vực sâu, sống sót như thế nào ở trong hiểm cảnh mãnh thú vờn quanh không?"
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái: "Chẳng lẽ là..."
"Không sai, chính là thuần phục mãnh thú." Vệ Hỏa nói năng có khí phách, trong giọng nói tràn đầy tự hào.
Mắt Bạch Vũ tỏa sáng. Thuần phục mãnh thú, chưa bao giờ nghe thấy chuyện này. Mãnh thú không giống Triệu hoán thú, bọn chúng không khác gì dã thú khát máu, thậm chí càng tàn bạo, khát máu hơn dã thú.
Trừ phi là mãnh thú trí tuệ bồi dưỡng từ nhỏ giống như Thủy Qua và Thụ Tinh, một loại mãnh thú không có trí lực gì, cũng không có bao nhiêu cảm xúc, bọn chúng chỉ biết ăn, ngủ theo bản năng. Mãnh thú bá chủ cấp cao sẽ có ý thức về địa bàn, nhưng vậy thì cũng chỉ thế thôi, muốn thuần phục bọn chúng quả thực là đầm rồng hang hổ.
Nhưng tổ tiên lại làm được, hơn nữa hẳn là còn truyền phương pháp xuống, bọn Vệ Hỏa chính là người kế thừa.
"Các ngươi có thể thuần phục mãnh thú?" Trong lòng Bạch Vũ chuyển động, nhớ tới nữ tử đã gặp lúc vừa tiến vào, thì ra Tích Dịch nàng ta thả ra không phải là tùy tiện ném ra, mà là bị thuần phục?
Vệ Phong bật cười: "Vương Hậu cho rằng vì sao chung quanh Đế Quốc chưa từng có mãnh thú tập kích? Khế ước không gian cũng không thể ngăn cản mãnh thú triều, mãnh thú trong phạm vi trăm ngàn dặm chung quanh Đế Quốc đã sớm bị chúng ta thuần phục."
Bạch Vũ hít vào một hơi khí lạnh.
Ám Dạ Đế Quốc cũng không chỉ là một Đế Đô, trải qua mấy năm phát triển này, đã có hơn ba mươi thành trì lớn nhỏ chung quanh, gần như chiếm cứ hơn một nửa lãnh thổ bên cạnh Vực sâu, lãnh thổ bát ngát.
Hơn trăm ngàn dặm bên ngoài Đế Quốc, đây tuyệt đối là một phạm vi cực kỳ khủng bố, mãnh thú trong đó không nói trên vạn cũng có mấy ngàn, , chắc chắn cũng có vài trăm mãnh thú cấp bá chủ, đây là một lực lượng đủ để chấn động toàn bộ Ngũ Hành Đại Lục!Mười người đứng không chớp mắt trước mặt này chính là người nắm lực lượng này trong tay, ám vệ Phượng Hoàng thần bí nhất trong truyền thuyết Đế Quốc! Khó trách tổ tiên thúc giục nàng nhanh chóng thu ám vệ Phượng Hoàng lại, để lực lượng này lưu lạc lâu dài ở bên ngoài là tai hoạ ngầm, không thu lại thì cũng tuyệt đối không thể tiếp tục bỏ mặc.
Tâm lớn rồi, thứ muốn sẽ càng nhiều hơn, nhìn nữ tử gặp vừa rồi chỉ biết, bọn họ xem chính mình rất quan trọng.
Bạch Vũ nhìn chăm chú vào ánh mắt Vệ Hỏa: "Ta muốn thu ám vệ Phượng Hoàng lại. Ngươi đã là thủ lĩnh ở đây, thì chuẩn bị một chút theo ta trở về Đế Quốc đi."
Vệ Hỏa chống lại đôi mắt lạnh lùng của Bạch Vũ: "Vương Hậu đã rất sốt ruột. Ám vệ Phượng Hoàng chúng ta luôn luôn dốc sức vì Đế Quốc nhiều năm như vậy, cũng cũng coi là lão nhân Đế Quốc, người không thể nói đi là đi."
"À? Ý này của ngươi là, ngươi không muốn đi theo ta, muốn tiếp tục ở sơn trại này..." Bạch Vũ gằn từng tiếng chậm rãi nói: "Chiếm núi làm Vua?"
Lời vừa được nói ra khỏi miệng, bầu không khí trong chính đường đã không giống, yên tĩnh dọa người. Khi thế ép người tràn ngập giữa hai người, sát khí ẩn ẩn nghiêm trang khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
Hòa thượng trọc đầu tên Vệ Mộc vội vàng hoà giải: "Vương Hậu thứ tội, lão Đại không có ý này."
"Vậy là có ý gì?" Bạch Vũ nhìn về phía hắn.
Vệ Mộc hơi há mồm, có chút khốn cùng nhìn về phía Vệ Hỏa và Vệ Phong, hắn vốn là người không biết nói chuyện. Vệ Phong cười tủm tỉm nói: "Vệ Hỏa chỉ muốn thử xem bản lĩnh của Vương Hậu, chúng ta làm bạn với mãnh thú, nếu chủ tử bị mãnh thú bài xích sẽ không tốt lắm."
Bạch Vũ vừa nghe đã hiểu rõ: "Ngươi muốn ta đi thuần phục mãnh thú?"
Vệ Hỏa không chút khách sáo: "Chính thế."