"Uy phong của Thượng Quan Điện Chủ thật lớn, Đại hội trăm phái không phải là nơi ngươi có thể giương oai." Lời nói của Bạch Vũ vô cùng không khách sáo.
Thượng Quan Vân Trần cười lạnh: "Chỉ một Đại hội, Sáng Thế Thần Điện hoàn toàn không để ở trong lòng. Bạch Vũ, chẳng lẽ ngươi dứt khoát cho rằng sẽ còn có người dám khiêu chiến Sáng Thế Thần Điện chúng ta sao?"
Trong lòng mọi người chấn động, đúng vậy, tuy Sáng Thế Thần Điện không ra tay, nhưng luôn luôn đứng thứ nhất ở Đại hội trăm phái. Bọn họ không cần đi khiêu chiến người khác, chỉ cần chờ người khác tới khiêu chiến bọn họ là được rồi.
Nhưng xem thực lực của bọn họ, bộ dạng Thượng Quan Vân Trần diễu võ dương oai dường như không hề bị thương, Ngọc Ưu Liên lại là Thần Hoàng, Thượng Quan Dương càng làm lão hồ ly không biết bao nhiêu năm, thực lực cũng sâu không lường được. Sẽ không có người không biết lượng sức đi khiêu chiến bọn họ.
Bạch Vũ không nói gì nhìn hắn ta: "Ngươi chưa tỉnh ngủ sao? Ngươi quăng Ám Dạ Đế Quốc ở chỗ nào rồi? Thật vất vả mời đám các ngươi tới, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ không khiêu chiến ngươi?"
Ngọc Ưu Liên hừ lạnh một tiếng: "Khiêu chiến thì thế nào? Các ngươi không phải là đối thủ của chúng ta."
Mọi người ồ lên một trận, Sáng Thế Thần Điện thật cuồng vọng, dù sao Ám Dạ Quân Vương cũng là một vị Thần Hoàng, bây giờ nữ tử tên Bạch Vũ này ra mặt, hẳn là công chúa chuyển thế? Thực lực cân bằng, cũng không yếu, Sáng Thế Thần Điện dựa vào cái gì đã khẳng định bọn họ sẽ không thua?
"Có phải đối thủ hay không, đánh mới biết được. Trước khi tỷ thí bắt đầu, mời mọi người thành thật một chút. Ám Dạ Đế Quốc chúng ta đã tổ chức Đại hội trăm phái lần này, tự nhiên sẽ dựa theo quy củ của Ám Dạ, đảm bảo mọi người an toàn, nhưng nếu có người không giữ quy củ, mọi người cứ việc cùng tấn công, đánh ૮ɦếƭ ta chịu trách nhiệm!" Hiển nhiên là Bạch Vũ đang nói Sáng Thế Thần Điện, gần như là cảnh cáo không hề kiêng nể.
Nhất thời, trên mặt mọi người lộ ra nụ cười, nhìn về phía ba người Sáng Thế Thần Điện, ánh mắt tràn đầy địch ý, cho dù các ngươi rất lợi hại, nhưng dù sao thì các ngươi cũng chỉ có ba người, chúng ta nhiều người, cùng tiến lên không tin không giải quyết được các ngươi!
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên âm trầm xuống, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, dù sao hiệu quả lập uy của Thượng Quan Vân Trần đã thành công rồi.Bọn họ tung người nhảy, – V.O, lên ngồi ở trên đài cao, vị trí trung tâm.
Theo các môn phái lớn lục tục được dẫn đến, ngồi xuống vị trí của bản thân, Đại hội trăm phái cũng chính thức bắt đầu.
Thiệp mời là do Viện Trưởng Lão phát, tự nhiên cũng là Viện Trưởng Lão phụ trách chủ trì Đại hội. Tề trưởng lão và Thủy trưởng lão của Viện Trưởng Lão ở trung tâm lôi đài, dựa theo trình tự để cho các môn phái lên khiêu chiến, các môn phái không ở trên danh sách bắt đầu khiêu chiến trước.
Đương nhiên không có tên trên danh sách môn phái này cũng bao gồm Ám Dạ Đế Quốc chưa bao giờ tham gia Đại hội trăm phái.
Ba người Thượng Quan Dương âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đứng ở đối diện cách đó không xa.
Nam tử tuấn mỹ vô song, khí chất lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo), cả người tỏa ra hơi thở Vương Giả. Nữ tử có mĩ mạo làm người ta kinh diễm, chỉ liếc mắt một có thể làm cho thần hồn người ta điên đảo, đôi mắt đẹp xoay chuyển, đẹp như thu nguyệt.
Hai người ngồi cùng một chỗ, trai tài gái sắc, trời đất tạo nên một đôi, làm cho người ta vô cùng ghen tị.
Thượng Quan Vân Trần cắn răng, ánh mắt như độc xà hận không thể ăn Dạ Quân Mạc. Mặt Ngọc Ưu Liên không có biểu cảm, trong mắt lại tràn đầy âm lãnh, giờ phút nào cũng chuẩn bị quyết đấu với Dạ Quân Mạc.
Bên dưới rộng rãi mênh ௱ôЛƓ, lôi đài đánh trời đất mù mịt, bọn họ cũng không nhìn một.
Nhưng dường như Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc không hề vội vàng so đấu cùng Sáng Thế Thần Điện, hai người tựa vào nói chuyện cùng nhau, thậm chí trong tay còn ôm hai bọc nhỏ trắng trẻo mập mạp.
Hai bảo bảo giống như phấn điêu ngọc trác, cực kỳ xinh xắn, mở to đôi mắt ngập nước, tò mò nhìn chằm chằm người đối diện.
Mắt Mộ Bạch đã hoàn toàn biến thành mắt tím, sáng ngời như thạch anh tím, đôi mắt đáng yêu, khiến người nhìn thấy hắn, trong lòng đều không kiềm được bị hòa tan.
Mi tâm Mộ Vũ cũng dần dần hiện ra một chút ngọn lửa màu đen giống như Ma Văn, giống như Chu Sa được chấm trên mi tâm, thêm một chút xinh đẹp, đó là truyền thừa huyết mạch Ám Dạ.
Thượng Quan Vân Trần nhìn hai hài tử đáng yêu, trong lòng co rút, dâng lên một cảm giác nói không nên lời. Hắn ta biết rõ không thể, lại vẫn không kiềm được suy nghĩ, nếu lúc trước hắn ta không đồng ý với Ngọc Ưu Liên, có lẽ hắn ta đã thành thân với Bạch Vũ, cũng sẽ có hai hài tử đáng yêu như vậy.
Trong lòng Ngọc Ưu Liên cũng chỉ có tức giận, thật muốn ra tay xử lý hai hài tử này.
Nam hài mắt tím kia rõ ràng là kế thừa huyết mạch Thần Sáng Thế, còn là thuần túy nhất.
Nữ hài này cũng bất phàm, có linh mạch Ngũ Hành, còn thật có khả năng kế thừa huyết mạch Ám Dạ.
Có hai hài tử này ở đây, tương lai Ám Dạ Đế Quốc tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn Sáng Thế Thần Điện, thật giận nàng và Thượng Quan Vân Trần tốn nhiều thời gian như vậy cũng chưa thành thân, càng không cần phải nói sinh hài tử.
Thượng Quan Dương nhìn hai hài tử này, vẻ mặt không thay đổi, tâm tư cũng không khỏi trầm xuống.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lại dám ôm hài tử ra trước mặt thiên hạ quần hùng, trước mặt bọn họ, hoàn toàn là không biết sợ.
Bọn họ có tự tin tuyệt đối không có ai có thể thương tổn đến hài tử của bọn họ, cũng là vì để Viện Trưởng Lão và người trong thiên hạ nhìn thấy hai hài tử, để cho bọn họ nhìn thấy truyền thừa của huyết mạch Sáng Thế.
"Bạch Vũ, đây là hài tử của ngươi sao, tên gọi là gì?" Thượng Quan Vân Trần không kiềm được hỏi.
"Dạ Mộ Bạch, Dạ Mộ Vũ." Dạ Quân Mạc lạnh lùng mở miệng.
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt, lập tức hiểu ý hai cái tên này, – V.O, trong mắt lộ ra tức giận không vui.
Dạ Quân Mạc liếc nhìn hắn ta, mặc kệ hắn ta.
Rõ ràng chính là hối hận, lại ૮ɦếƭ không thừa nhận, đã không thừa nhận thì ngươi cứ chống cự đến cùng đi, nhìn thấy Bạch Vũ lại còn lộ ra một bộ muốn chiếm lấy. Một mặt muốn ɢɨết Bạch Vũ, một mặt lại muốn bắt Bạch Vũ trở về, không biết có phải đầu óc có bệnh hay không!
Trên lôi đài chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, một vài ân oán giữa các môn phái đều sẽ giải quyết ở trong Đại hội trăm phái, dù sao cơ hội đối chiến cùng Chưởng môn đối phương như vậy không nhiều lắm, hơn nữa trong quy tắc chiến đấu của Đại hội trăm phái cũng không có mục không thể ɢɨết người. Đương nhiên, tình hình chung chính là tranh giành thứ tự, sẽ không tử chiến (chiến đấu đến ૮ɦếƭ).
Tuy rằng chiến đấu kịch liệt, nhưng tiến hành tương đối chậm, một ngày trôi qua chỉ tiến hành được hơn một trăm trận chiến, đây là vì Ám Dạ Đế Quốc phân lôi đài rộng rãi ra thành năm, đồng thời tiến hành năm trận chiến, nếu không còn phải càng chậm.
Mọi người đã sớm quen tình huống này, mỗi lần Đại hội trăm phái đều phải tiến hành đến mười ngày, thậm chí hơn nửa tháng. Chiến đấu là không ngừng lại, từ sáng tiến hành đến tối, nhưng không có ai sẽ không kiên nhẫn.
Dù sao có thể lên lôi đài này đều là các nhân vật mạnh nhất của các thế lực lớn, bọn họ chiến đấu cũng rất có gợi ý cho những người khác.
Phần lớn mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trận tỷ trí ở lôi đài, hấp thu lĩnh hội.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ba người Thượng Quan Vân Trần cũng đã ngồi không yên.
Hai bảo bảo của Bạch Vũ đã sớm mệt, được Ám Hồ ôm trở về. Nhưng Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc vẫn không nhúc nhích như trước, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở đối diện Thượng Quan Vân Trần, ra vẻ rất tập trung xem tỷ thí ở lôi đài, vẫn không phát khiêu chiến với Sáng Thế Thần Điện.
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên liếc nhìn nhau một cái, vốn cho rằng Ám Dạ Đế Quốc sẽ vội vã khiêu chiến với Sáng Thế Thần Điện, giành lấy vị trí thứ nhất, trục xuất Sáng Thế Thần Điện ra khỏi 100 tên.
Bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Bây giờ cảnh giới của Bạch Vũ chỉ mới là Vương Giả đỉnh cấp, Thượng Quan Vân Trần sử dụng phi đao Lưu Ly thì tuyệt đối có thể thắng nàng.
Thực lực của Ngọc Ưu Liên và Dạ Quân Mạc tương đương, đại khái có thể ngang tay, cho dù thua, Thượng Quan Dương cũng sẽ thắng.
Ám Dạ Đế Quốc bị Sáng Thế Thần Điện áp bức nhiều năm như vậy, một khi có nhân vật lợi hại đều sẽ bị Sáng Thế Thần Điện không tiếc trả giá lớn đuổi ɢɨết trong khoảng thời gian ngắn, bởi vậy kể ra những người cấp Đại Đế rất ít, hoàn toàn không có người nào là đối thủ của Thượng Quan Dương.
Chỉ cần bọn họ thắng Ám Dạ Đế Quốc, ngồi yên vị trí đứng đầu trên bảng Đại hội trăm phái, mục đích Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc mời đến triệu tập Đại hội trăm phái lần này sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Bọn họ có thể nghênh ngang rời khỏi Vực sâu ở trong những ánh mắt của tất cả môn phái trên Ngũ Hành Đại Lục.
Đương nhiên, đây là kết quả lý tưởng nhất.
Trên thực tế, Thượng Quan Dương cũng không biết là sau khi bọn họ thắng, Ám Dạ Đế Quốc sẽ cho bọn họ thuận lợi đi khỏi không. Cho nên bọn họ còn có một kế hoạch khác, đợi đến sau khi bọn họ đấu thắng, lại nghĩ cách phá đi Đại hội này, thừa dịp hỗn loạn rời đi.
Bây giờ Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ lại chậm chạp không hành động, dường như là muốn đợi đến cuối Đại hội mới ra tay, tỷ thí cùng bọn họ.
Nếu như thực là vậy, đối với bọn họ mà nói cũng không quá khéo. Cho dù phần lớn tinh anh của Sáng Thế Thần Điện bọn họ dẫn đến đều ở lại bên ngoài Vực sâu, nhưng dù sao bọn họ chỉ có ba người.
Nếu không bây giờ lập tức ra tay, phá đi Đại hội, đổ sai lầm lên trên người Ám Dạ Đế Quốc, nếu có thể khiến mọi người cho rằng Ám Dạ Đế Quốc muốn một lưới bắt hết bọn họ, vậy thì rất tốt.
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên đều thấy được ý hành động từ trong mắt đối phương.
Vì thế Ngọc Ưu Liên lại đứng dậy đi xuống đài cao, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng khiến nàng ta không nghĩ tới chính là, Bạch Vũ cũng đi theo nàng ta cùng nhau xuống đài.
Ngọc Ưu Liên quay đầu, cười kiều mị: "Muội muội đi theo tỷ làm gì?"
Bạch Vũ cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái: "Tỷ tỷ xuống làm gì?"
"Sắc trời đã tối, xem tỷ thí cả một ngày cũng mệt mỏi, tỷ chỉ muốn đi nghỉ ngơi một chút." Ngọc Ưu Liên nói.
Ám Dạ Đế Quốc đã sắp xếp rất chu đáo cho Đại hội trăm phái lần này, còn cố ý xây một tòa hành cung gần lôi đài, chính là để cho mọi người nghỉ ngơi. Chỉ là phần lớn mọi người lười vào ở.
Bạch Vũ gật đầu: "Vừa vặn, muội cũng mệt mỏi, cùng đi nghỉ ngơi thôi."
Nụ cười của Ngọc Ưu Liên không thay đổi, bước vào hành cung.
Bạch Vũ lại cùng đi sau lưng nàng ta, nàng ta vào hành cung, Bạch Vũ cũng vào hành cung, nàng ta tùy tiện tìm căn phòng để vào, Bạch Vũ cũng đi theo vào.
Ngọc Ưu Liên ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ cùng vào phòng, khuôn mặt 乃úp bê lộ ra vẻ vô tội: "Sao muội muội còn đi theo tỷ? Bây giờ tỷ cũng không có thời gian chiêu đãi muội."
"Lời này của tỷ tỷ không đúng rồi, lâu như vậy tỷ muội chúng ta mới gặp lại nhau, còn chưa ôn chuyện, chẳng lẽ không thể tâm sự sao?" Bạch Vũ càng vô tội hơn nàng ta.
Khuôn mặt tươi cười của Ngọc Ưu Liên cứng ngắc, cắn răng nói: "Bây giờ tỷ muốn tu luyện, nếu muội muội muốn tán gẫu, hay là chờ ta tu luyện xong rồi nói sau."
"Tu luyện à? Vừa vặn, muội có thể cùng tỷ tu luyện, ngồi bên cạnh tỷ là được rồi. Yên tâm, muội sẽ không quấy rầy tỷ, nói không chừng còn có thể chỉ điểm cho tỷ một chút. Tỷ thành Thần Hoàng cũng đã mấy ngàn năm, đến bây giờ cũng chưa thể đột phá thành phong hào Thần Hoàng, chắc chắn là thiếu chút gì đó, để muội nhìn xem, nói không chừng có thể nhìn ra đó." Mặt mày Bạch Vũ cong cong, ngông nghênh ngồi trong phòng.
Bất giác nụ cười của Ngọc Ưu Liên biến mất, hung hăng cắn răng. Nàng ta tìm một cơ hội thoát thân, muốn âm thầm đi làm một ít chuyện, ai biết Bạch Vũ lại để mắt đến nàng ta, còn nhìn chằm chằm nhanh như vậy, quang minh chính đại như vậy.
Nàng ta xoay người ngồi vào bên cạnh Bạch Vũ, vẻ mặt dịu dàng: "Hay là thôi, thời gian ngắn như vậy, tu luyện cũng không tu luyện ra được gì, có lẽ muội cũng không nhìn ra được là tỷ thiếu cái gì."
"Không chắc đâu. Tỷ chưa thử thì sao mà biết được." Bạch Vũ thản nhiên cười, thúc giục nói: "Tỷ mau tu luyện đi, muội ở bên cạnh nhìn."
"..." Ngọc Ưu Liên hít một hơi thật sâu, đành phải bắt đầu tu luyện. Có Bạch Vũ ở bên cạnh, nàng ta hoàn toàn không thể yên tâm, cũng không tính thật sự rảnh rỗi chạy đến đây tu luyện.
Sau khi ngồi xếp bằng hấp thu một trận linh khí, lại không kiên nhẫn mở mắt ra, nhìn thấy Bạch Vũ vẫn còn ở bên cạnh, tức giận hỏi một câu: "Muội nhìn ra ta thiếu cái gì rồi hả?"
"Ừm, đã nhìn ra một chút." Bạch Vũ trịnh trọng gật đầu.
Ngọc Ưu Liên sửng sốt: "Thiếu cái gì?"
"Lương tâm."
"Bạch Vũ, ngươi đùa giỡn ta!" Ngọc Ưu Liên nổi giận lôi đình, sắc mặt đỏ lên. Nói nàng thiếu lương tâm mới không thể phong hào thành Thần Hoàng được, không phải là vòng vèo mắng nàng không có lương tâm sao?
"Thế nào là đùa giỡn tỷ vậy? Chẳng lẽ muội nói không đúng? Tỷ có lương tâm chỗ nào? Hay là nói, tỷ cảm thấy phong hào thành Thần Hoàng không cần thiết phải có lương tâm?" Bạch Vũ lạnh lùng nhìn nàng ta: "Chỉ cần ngươi là con người, nên có chút lương tâm."
Mặt Ngọc Ưu Liên âm trầm: "Ta không cần tu luyện, ngươi có thể đi rồi.""Ta không tính đi. Vừa rồi không phải ngươi nói ngươi muốn nghỉ ngơi sao? Ta cũng mệt mỏi, vừa vặn cùng nhau nghỉ ngơi đi." Bạch Vũ không chút để ý nói.
Mắt Ngọc Ưu Liên lạnh lùng nhìn nàng: "Bạch Vũ, ngươi tin ta sẽ không ɢɨết ngươi như vậy sao?"
"Ta không nói như vậy. Chỉ là ngươi đừng quên đang ở chỗ nào. Nếu ở địa bàn Ám Dạ Đế Quốc còn có thể để cho ngươi ɢɨết ta, – V.O, ta cũng không cần luân hồi chuyển thế trở lại nữa." Bạch Vũ không chút khách sáo đối chọi gay gắt.
Ngọc Ưu Liên không thể không đành chịu đi ra khỏi phòng, bóng dáng Bạch Vũ chợt lóe, nhanh đi theo sau.
Ngọc Ưu Liên tăng tốc độ tới cực hạn, lại kinh ngạc phát hiện, tốc độ của Bạch Vũ cũng không chậm hơn nàng ta, hoặc là nói, ở trong vùng không gian này, không thể chậm hơn nàng ta. Hiển nhiên vùng Vực sâu tổ chức Đại hội này đã bị khế ước không gian, mà người khế ước cùng không gian này chắc chắn chính là Bạch Vũ.
Nàng ta chuyển động vòng quanh trăm dặm gần lôi đài vài vòng, trời sắp sáng, Bạch Vũ vẫn từ từ đi theo nàng ta. Nàng ta cưỡi Bạch Ngọc Khuyển cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Bạch Vũ ngồi trên Tiểu Bạch vẫn sinh khí dồi dào.
Ngọc Ưu Liên thầm mắng một tiếng, chỉ có thể tiếp tục dẫn theo Bạch Vũ vòng quanh, truyền âm cho Thượng Quan Vân Trần.
Thượng Quan Vân Trần nghe thấy Ngọc Ưu Liên truyền âm, cũng lập tức rời khỏi đài cao, không ngoài dự đoán đã bị Dạ Quân Mạc theo dõi.
Tính tình Thượng Quan Vân Trần cũng không có thể nhịn như Ngọc Ưu Liên, đánh nhau cùng Dạ Quân Mạc ngay tại chỗ, đương nhiên kết quả cuối cùng là bị Dạ Quân Mạc hung ác đánh một trận. Hắn ta không lấy phi đao Lưu Ly ra, chỉ có thể chịu đựng mặt mũi bầm dập, đặt hi vọng lên người Thượng Quan Dương.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc nhìn chằm chằm hai người bọn họ, dù sao Thượng Quan Dương cũng sẽ không bị ai theo dõi đúng không? Nhiều nhất chính là phái một người trong Ngũ Vương, nhưng Thượng Quan Dương lại là nhân vật cấp Đại Đế, hơn nữa còn là cáo già, muốn thoát khỏi thực rất dễ dàng.
Quả nhiên, người đi theo Thượng Quan Dương là Ám Lân, trước mắt Ám Lân mới vừa đạt tới cảnh giới Vương Giả.
Thượng Quan Vân Dương nhìn Ám Lân tao nhã ngồi ở đối diện ông ta, ánh mắt thâm trầm: "Nghe nói ngươi lên chức Linh Vương, còn chưa chúc mừng ngươi."
"Cảm ơn." Ám Lân tao nhã nâng ly trà lên, nhấp một ngụm.
Thượng Quan Dương cũng không gấp gáp đi khỏi đài cao, sau khi Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lần lượt rời đi, Ám Lân đã ngồi xuống đối diện ông ta, lạnh nhạt nói chuyện trời đất với ông ta, thật giống như bọn họ không phải là cừu địch, mà là lão bằng hữu (bạn bè cũ).
Vốn là Thượng Quan Dương cũng không nghĩ đi qua tán gẫu với Ám Lân, ông ta thả lỏng cảnh giác, nhân tiện nhìn lại xem có thể nói lời khách sáo không, thăm dò ra tình huống hiện thời của Ám Dạ Đế Quốc.
Nhưng ông ta phát hiện tất cả những gì ông ta làm đều là uổng phí.
Miệng Ám Lân rất chặt, hoàn toàn không hỏi ra được gì, cho dù hỏi ra được gì cũng không biết thật hay giả, khó có thể làm cho người ta yên tâm tin tưởng. Điều rất buồn bực chính là ông ta nói nói đã bị Ám Lân dẫn dắt, toàn bộ quá trình tán gẫu đều là Ám Lân đang chủ đạo.
Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Dương tiếp xúc gần với Ám Lân như vậy, đột nhiên ông ta phát hiện trước kia ông ta luôn xem thường nhân vật trở thành quân sư đệ nhất của Ám Dạ Đế Quốc này.
Ông ta tự nhận sống mấy vạn năm, từ thời kỳ Bạch Phong mãi cho đến khi Bạch Vũ trở về, xem rõ rành mạch các loại âm mưu quỷ kế, ai biết lại tài liễu cân đầu (gặp hạn ngã lộn nhào) bởi Ám Lân, ông ta hoàn toàn không nhìn thấu thiếu niên tuấn nhã trước mặt này.
"Không biết Thánh Quân và công chúa đi đâu vậy?" Thượng Quan Dương bắt đầu có chút nóng vội.
"Hẳn là bọn họ đang ở cùng nhi tử (con trai) và nhi tức (con dâu) của ngươi, nói không chừng còn đang tán gẫu rất vui vẻ." Ám Lân cười nhạt nói.
Bọn họ ở cùng nhau có thể tán gẫu vui vẻ? Ngươi chắc chắn không phải là đánh nhau long trời lở đất đó chứ? Thượng Quan Dương âm thầm trợn mắt, đứng dậy xuống đài cao, quả nhiên Ám Lân đi theo xuống đến nơi.
"Linh Vương tính luôn đi theo ta?" Thượng Quan Dương cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.Ám Lân nheo mắt lại: "Thánh Quân mệnh lệnh, tự nhiên tại hạ phải vâng theo."
"Thánh Quân các ngươi đúng là coi trọng ngươi, – V.O, ngươi thật sự có thể cùng lên sao?" Thượng Quan Dương cười hỏi, lời vừa nói dứt, bóng dáng của ông ta đã bắn ra như tia chớp, để lại một đường tàn ảnh tại chỗ.
Ám Lân nhìn hướng ông ta chạy đi, ánh mắt toát ra một tia kỳ dị.
Thượng Quan Dương thuận lợi thoát khỏi Ám Lân, rẽ qua, đi về phía lôi đài, chưa đi hai bước đã gặp phải một con Đại Vị Trư.
Thượng Quan Dương hơi nhíu mày, không phải Ám Dạ Đế Quốc cam đoan vùng Vực sâu này tuyệt đối an toàn sao? Sao còn gặp phải mãnh thú?
Nhưng chỉ là một con mãnh thú cấp 6, ông ta còn không để vào mắt, đang định diệt mãnh thú nhanh chóng rời đi, phía sau lại có hai con Hỏa Linh Xà và Đãng Sơn Viên cấp 7 từ từ đi tới.
Sắc mặt Thượng Quan Dương bắt đầu thay đổi, tỏ vẻ mãnh thú nhiều hơn rồi.
Ông ta không dám ở lâu, cũng không xử lý Đại Vị Trư, chỉ ép Đại Vị Trư lui, nhanh chóng vọt qua bên cạnh nó.
Linh cảm của ông ta đúng, càng ngày càng nhiều mãnh thú đi về phía ông ta, Đại Vị Trư cũng từ phía sau đuổi theo, chỉ chốc lát, ông ta đã bị mười con mãnh thú bao vây, thấp nhất cũng là cấp 6, cao nhất chính là Thụ Tinh cấp 9.
"Ôi ôi, hình như người đến lần này chạy loạn ở đây? Không biết đây là Vực sâu sao? Không biết nơi này có mãnh thú sao? Ngươi muốn tìm cái ૮ɦếƭ sao?" Thụ Tinh cầm cây quạt hung hăng đâm vào иgự¢ Thượng Quan Dương.
Sắc mặt Thượng Quan Dương lúc xanh lúc trắng, có loại xúc động muốn khóc.
Ông ta chỉ muốn thoát khỏi sự giám thị của Ám Dạ Đế Quốc, không hiểu sao có thể rơi vào tổ mãnh thú đây? Hoàn hảo có một con mãnh thú trí tuệ hiếm thấy, ông ta nhanh chóng cầu xin đối phương tha thứ, kết quả Thụ Tinh vây ông ta ở nơi đó muốn ông ta làm thơ, hết bài này tới bài khác, không dứt.