Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 129: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Ám Lang đi đến bên cạnh Ám Lân: "Lão đầu này đi đâu rồi? Bị nhốt rồi?"
"Ừ." Ám Lân gật gật đầu.
"Chúng ta còn chưa bao vây chặn đường đâu, ông ta lại tự mình tìm tới cửa, để bọn Thụ Tinh bắt được, đúng là thật đen đủi."
"Ai kêu ông ta muốn chọn phương hướng này làm gì." Ám Lân rất vô tội than.
Ám Lang trợn trừng mắt: "Còn không phải ngươi ép. Ta nói, chúng ta cần gì phải phiền phức như vậy, trực tiếp xử lý bọn họ là được rồi?"



"Ngươi cho là bọn họ dễ bị xử lý như vậy?" Ám Lân liếc nhìn Ám Lang.
Ám Lang hừ hừ một tiếng, hung tợn nói: "Chẳng lẽ không đúng? Ta cũng không tin còn không ɢɨết được ba người ở trên địa bàn của chúng ta!"
"Ba người bọn họ đều là nhân vật quan trọng của Sáng Thế Thần Điện, đã dám đến, thì chắc chắn có mười phần chuẩn bị có thể thoát thân. Muốn ɢɨết bọn họ không dễ như vậy."
"Có cái gì không dễ, không phải bọn Thụ Tinh đã bao vây Thượng Quan Dương sao? 12 con mãnh thú, còn không thể ăn ông ta?"
"Khó nói, ngươi có biết ông ta mang theo linh khí gì trên người không? Cho dù chúng ta thật sự có thể ɢɨết bọn họ, cũng là âm thầm hành động. Sáng Thế Thần Điện vẫn còn đó, bọn họ hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa này đến dẹp đánh chúng ta, đến lúc đó người đuối lý là chúng ta, cũng không còn lý do mượn Đại hội này liên hợp các môn phái lớn cùng nhau tấn công Sáng Thế Thần Điện nữa rồi." Ám Lân nghiêm túc nói.


Ám Lang không cam lòng nói: "Vậy cứ quên đi như vậy?"
"Sao có thể quên đi? Có thể đánh bại bọn họ ở lôi đài, cần gì phải âm thầm lén lút." Ám Lân cười tủm tỉm nhìn Ám Lang: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thánh Quân chúng ta không thắng được?"
"Ơ..." Ta có thể nói ta thật sự lo lắng không? Thực lực của Ngọc Ưu Liên cũng không yếu hơn Thánh Quân, còn là linh mạch ngũ hệ, còn có nhiều hơn Thánh Quân một con Triệu hoán thú đó!
Ám Lang nói thầm trong lòng, đi theo Ám Lân về tới lôi đài. Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần mắt thấy không còn cơ hội, – V.O, chỉ có thể thu lại toàn bộ độc dược và chú ngữ khế ước đã chuẩn bị, oán hận về tới trên đài cao, tiếp tục chờ đợi.
Tự nhiên Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc cũng đi theo cùng một lúc đã trở lại, vẻ mặt thong dong, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần thiếu chút nữa cắn nát răng rồi.
Thượng Quan Dương bị mãnh thú bắt, mãi không trở về, thẳng đến mười ngày sau đó, Đại hội đã gần kết thúc, thứ tự của các môn phái lớn gần như đã được định xuống, môn phái trong 100 tên đứng đầu cũng không có gì thay đổi, còn lại khiêu chiến cũng chỉ là một vài thứ tự không lớn thay đổi, gần như đã không còn môn phái lại khiêu chiến nữa.
Bạch Vũ nhìn vào trận chiến sắp kết thúc trong lôi đài, thản nhiên nói: "Vân Kiếm Tông sắp thắng đúng không?"
Trận này chính là một cơ hội khiêu chiến cuối cùng của Vân Kiếm Tông, Vân Kiếm Tông đã lấy được thứ 48, còn muốn một đường xông lên, khiêu chiến môn phái thứ 45, xem ra dựa vào thực lực của Vân Bất Phàm, thật đúng là có thể thành công.
Dạ Quân Mạc gật đầu: "Thực lực của bản thân Vân Bất Phàm được coi là rất cao ở trong Đại Đế, mấu chốt là phải xem hai Trưởng lão dưới tay ông ta có thể thắng hay không."
Ầm - -


Trên lôi đài thứ ba phát ra một tiếng va chạm kịch liệt, bụi mù cuồn cuộn, tạo nên sóng khí khủng bố, một chiêu quyết định thắng bại, Triệu hoán thú hai bên gần như đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng Trưởng lão Vân Kiếm Tông vẫn miễn cưỡng thắng được trận khiêu chiến này.
Nghe được Tề trưởng lão tuyên bố kết quả xong, Bạch Vũ nhìn về phía Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần: "Đến chúng ta, vào sân đi."
Hai người tuyệt không giật mình, rốt cuộc chuẩn bị khiêu chiến bọn họ rồi sao? Cũng tốt, hôm nay lại chiến một trận quyết định thắng bại đi.
Nghe được tin Ám Dạ Đế Quốc muốn khiêu chiến với Sáng Thế Thần Điện, chúng môn phái đều không hẹn mà cùng rời khỏi lôi đài, nhìn từ rất xa.
Thượng Quan Dương bị vây khốn rốt cục cũng trốn tới được, nhưng lại là bị Thụ Tinh áp giải đến trên đài cao.
Mặt ông ta đen như đáy nồi, tức giận nhảy xuống, nhảy vào trung tâm lôi đài: "Thực lực của Ám Dạ Đế Quốc hùng hậu, thực lực không tầm thường, lão phu tới thử thực lực của các ngươi trước, ai muốn lên, thì lên đi."
Tự nhiên Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện sẽ không vội vàng chiến đấu mà tiến hành ba trận cùng một lúc. Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên không nhúc nhích, nhìn Dạ Quân Mạc: "Ba người các ngươi phái ra là ai?"
Bạch Vũ thật thản nhiên nói: "Ta, Quân Mạc và..."
Một bóng dáng xẹt qua, trực tiếp rơi xuống lôi đài, chính là Lý trưởng lão rời khỏi Sáng Thế Thần Điện.
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt: "Lý trưởng lão... hình như là một Y Sư?"

"Ngươi còn nhớ rõ ông ấy là Y Sư à." Bạch Vũ tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Thượng Quan VânTrần khinh thường nhìn nàng: "Các ngươi lại để một Y Sư đi khiêu chiến cha ta, u mê sao?"
Khóe miệng Bạch Vũ giật giật, không nói gì nhìn về phía Dạ Quân Mạc. Mặt Dạ Quân Mạc không biểu cảm lắc đầu, trong mắt rõ ràng viết: Đầu óc hắn ta không dùng tốt, mặc kệ hắn ta.
Sắc mặt Ngọc Ưu Liên lại khó coi, Thượng Quan Vân Trần không quen những Trưởng lão này, nhưng nàng ta quen, vị Lý trưởng lão này là Y Sư có thâm niên nhất của Sáng Thế Thần Điện, y thuật cao siêu, nghe nói có thể khởi tử hồi sinh.
Nhưng quan trọng hơn là, ông ta là một vị Đại Đế, Đại Đế đỉnh cấp!
Có được linh mạch song hệ: hệ Mộc, hệ Thủy, năng lực Phục Nguyên (phục hồi như cũ) siêu cao, cho dù bị trọng thương nặng cũng đều có thể nháy mắt khôi phục, gần như là một thân bất tử, chỉ cần Đại Đế ngang cấp đấu cùng ông ta thì không thể nháy mắt ɢɨết ૮ɦếƭ ông ta, kéo dài tới cuối cùng chắc chắn sẽ là ông ta thắng, là đối thủ vô cùng khó chơi.
"Hoang đường! Ám Dạ Đế Quốc các ngươi không có người, lại tìm người ngoài giúp đỡ. Lý trưởng lão là người của Sáng Thế Thần Điện chúng ta!" Ngọc Ưu Liên nổi giận nói.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói: "Đã tách khỏi."
"Cho dù tách khỏi, – V.O, ông ta cũng chỉ vào Viện Trưởng Lão, không phải là người Ám Dạ Đế Quốc các ngươi, dựa vào cái gì thay Ám Dạ Đế Quốc các ngươi xuất chiến?" Ngọc Ưu Liên hỏi.
"Ai nói với ngươi ông ấy không phải là người Ám Dạ Đế Quốc chúng ta? Sau hai tháng ông ấy tách khỏi Sáng Thế Thần Điện, đã gia nhập Ám Dạ Đế Quốc chúng ta rồi. Không tin ngươi hỏi ông ấy." Bạch Vũ nhìn về phía trên lôi đài.


Lý trưởng lão gật đầu: "Đúng, lão phu đã sớm gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, đã không còn quan hệ gì với Sáng Thế Thần Điện và Viện Trưởng Lão nữa rồi."
Ngọc Ưu Liên tức giận sôi lên, bây giờ còn có ai không biết quan hệ giữa Viện Trưởng Lão và Ám Dạ Đế Quốc? Chỉ sợ toàn bộ Viện Trưởng Lão đều đã được đưa vào Ám Dạ Đế Quốc, ai gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, còn không phải tùy các ngươi nói?
Sắc mặt Thượng Quan Dương cũng không phải khó coi bình thường, ông ta cũng rất quen thuộc Lý trưởng lão, tuy rằng sau khi Lý trưởng lão dưỡng lão ở Sáng Thế Thần Điện thì đã không thể nào ra tay, nhưng ông ta cũng đã từng nghe nói uy danh trước kia của Lý trưởng lão.
"Lý trưởng lão, ngươi chắc chắn muốn thay Ám Dạ Đế Quốc xuất chiến? Bọn họ đã cho ngươi chỗ tốt gì rồi?" Thượng Quan Dương lạnh lùng hỏi.
"Chỗ tốt?" Lý trưởng lão cười lạnh: "Thượng Quan Dương, có phải ngươi cảm thấy mọi việc chỉ có lợi mới có người đi làm?"
"Chẳng lẽ không đúng? Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà hướng, chuyện không có lợi thì ai sẽ đi làm?" Thượng Quan Dương rất bình tĩnh phất tay áo: "Hay là nói ngươi vì công chúa Bạch Vũ, bởi vì huyết mạch Sáng Thế kia? Thật ra cũng không đáng, Thần Sáng Thế sớm nên biến mất, Ngũ Hành Đại Lục hẳn nên thuộc về trong tay chúng ta."
"Ngươi vô liêm sỉ! Thần Sáng Thế tạo ra cả vùng Đại Lục, cho dù ngươi không có ý kính trọng gì cũng không thể hại huyết mạch của người. Ám Dạ Đế Quốc chưa cho ta chỗ tốt, là bản thân ta muốn cùng đấu một trận, ta muốn đánh bại ngươi, tốt nhất là có thể ɢɨết ngươi!" Vẻ mặt Lý trưởng lão lạnh xuống, quanh thân nhấc lên sát ý kinh khủng.
Thượng Quan Dương cắn răng: "Vì sao? Ta không nhớ đã từng đắc tội ngươi."
"Ngươi đã quên sao? Điện chủ Bạch Phong luôn luôn do ta khám và chữa trị, ta lại không thể cứu sống người, trơ mắt nhìn người ૮ɦếƭ ở trong kế hoạch của các ngươi." Lý trưởng lão bước tới trước một bước, khí thế dời núi lấp biển ầm ầm đè ép.
Phía sau, Giao Long (con thuồng luồng) đen tuyền dẫn theo nước lũ cuồn cuộn ngút trời vọt mạnh xuống.


Đồng tử Thượng Quan Dương co rụt lại, vội vàng lui về phía sau, một mạch gọi ba con Triệu hoán thú hệ Kim ra, cường bạo đối kháng với một kích của Lý trưởng lão.
Khí thế của hai bên trong lôi đài va chạm kịch liệt, Triệu hoán thú hung mãnh (hung dữ, mạnh mẽ) chém ɢɨết.
Triệu hoán thú của Lý trưởng có hai con hệ Mộc, chỉ có một con là hệ Thủy, tính công kích không phải rất mạnh, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
Thượng Quan Dương bắt lấy cơ hội đuổi theo không rời, muốn một lần đánh Lý trưởng lão xuống tận đáy, khiến Lý trưởng lão không trở mình được. Nhưng mỗi một lần Lý trưởng lão đều miễn cưỡng tiếp tục chịu đựng.
Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên nhìn không rời mắt, trong lòng không yên, đừng nhìn bây giờ Thượng Quan Dương dang chiếm ưu thế, càng kéo dài sẽ càng hỏng bét.
Ầm - -
Lại va chạm kịch liệt một lần nữa, ba con Triệu hoán thú của Thượng Quan Dương đều bị thương, Giao Long của Lý trưởng lão bị thương quá nặng, nhưng hai con Triệu hoán thú hệ Mộc phía sau lập tức sử dụng linh thuật chữa khỏi, chỉ trong nháy mắt, vết thương đã hoàn toàn hồi phục.
"Đáng giận!" Thượng Quan Dương nổi giận gầm lên một tiếng, chém ɢɨết về phía Triệu hoán thú hệ Mộc của Lý trưởng lão, – V.O, hai con Triệu hoán thú này không ૮ɦếƭ, ông ta cũng đừng mong đánh bại Lý trưởng lão.
Nhưng Lý trưởng lão sao để ông ta dễ dàng làm được như vậy, một kích của Giao Long hệ Thủy rất mạnh, khiến Thượng Quan Dương gần như ăn không vô.Không bao lâu, Thượng Quan Dương sắp tiêu hao hết linh khí, ba con Triệu hoán thú cũng chỉ còn lại hai con.
Khóe miệng Thượng Quan Dương chảy ra vết máu, hung hăng trừng Lý trưởng lão một: "Xem như ngươi lợi hại!"
Ông ta xoay người muốn rời khỏi lôi đài, trong mắt Lý trưởng lão xẹt qua sắc bén: "Chạy đi đâu? Như vậy đã muốn chạy, ngươi nằm mơ!"
"A - -" Thượng Quan Dương kêu thảm một tiếng, đã đến lôi đài bên cạnh, иgự¢ lại bị đâm thành một lỗ lớn.
"Cha!" Thượng Quan Vân Trần quá sợ hãi, đập bàn nhảy lên, bay vọt xuống.
Thượng Quan Dương đã ngã xuống từ lôi đài, Thượng Quan Vân Trần đón được ông ta, lập tức đút cho ông ta Hoàn Hồn Thảo 5000 năm mới miễn cưỡng cứu được mạng ông ta.
Thượng Quan Vân Trần âm trầm nhìn về phía Lý trưởng lão trên đài: "Ám Dạ Đế Quốc, đúng là rất tốt!"
"Ông ta thua, là do ông ta không đủ thực lực, chẳng lẽ Thượng Quan Điện chủ tính trả thù?" Lý trưởng lão thu Triệu hoán thú của bản thân lại, từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan Vân Trần.
"Ngươi!" Thượng Quan Vân Trần giận tím mặt. Bạch Vũ đi lên lôi đài: "Thượng Quan Vân Trần, nếu không phục như vậy thì lên đi, ta đối chiến với ngươi."
Ngọc Ưu Liên đang xem cuộc chiến trên đài cao cũng nhảy xuống, kiều mị cười nói: "Đừng lãng phí thời gian, cùng nhau dứt khoát mới tốt, ta đã chờ mong đường đường chính chính tỷ thí cùng Ám Dạ Quân Vương một trận từ lâu rồi."
Bạch Vũ nghi ngờ liếc nhìn nàng ta. Đường đường chính chính? Sao ngươi có thể nói ra miệng được? Nếu có thể, chỉ sợ quỷ kế gì ngươi cũng sẽ dùng. Đột nhiên muốn đồng thời chiến đấu, là không hy vọng giữa đường có người nhúng tay cứu viện? Các ngươi có tự tin ɢɨết được ta và Dạ Quân Mạc như vậy sao?
Thượng Quan Vân Trần sắp xếp cho Thượng Quan Dương xong, lập tức nhảy lên lôi đài.
Bạch Vũ đối chiến với Thượng Quan Vân Trần, Dạ Quân Mạc đối chiến với Ngọc Ưu Liên, hai trận đại chiến đồng thời bắt đầu.
Mọi người kích động nhìn bốn người trong lôi đài, bọn họ đều là nhân vật có thực lực kinh thiên, đặc biệt Ngọc Ưu Liên và Dạ Quân Mạc, Thần Hoàng đối chiến, cũng không phải tùy tiện là có thể xem được.
Ngay từ đầu trận chiến, Dạ Quân Mạc và Ngọc Ưu Liên đã trực tiếp tiến vào đọ sức sinh tử, bốn con Triệu hoán thú của Dạ Quân Mạc trực tiếp đối mặt với năm con Triệu hoán thú của Ngọc Ưu Liên. Lực lượng hủy thiên diệt địa không kiêng nể gì phóng ra ở khắp hoang mạc.
Mọi người bất giác lui xa một chút, Thần Hoàng chiến đấu, dường như lôi đài đã có chút chịu không nổi, không cẩn thận một là có thể khuếch tán ra, gây hại cho người vô tội.
Bạch Vũ và Thượng Quan Vân Trần bên này lại yên tĩnh hơn.
"Bạch Vũ, bây giờ muội theo ta trở về còn kịp." Thượng Quan Vân Trần ngầm bi thương nói.
"Không còn kịp rồi. Hơn nữa ta cũng không muốn trở về với ngươi."
"Muội thật sự muốn ૮ɦếƭ ở đây sao? Ám Dạ Đế Quốc là tử địch của Sáng Thế Thần Điện chúng ta, sao muội có thể gia nhập với bọn họ? Muội đã quên muội là công chúa của Sáng Thế Thần Điện sao? Muội lại phản bội Sáng Thế Thần Điện!" Thượng Quan Vân Trần một bộ chính trực nghiêm nghị, nói lời hiên ngang lẫm liệt, Bạch Vũ nghe được rất muốn trợn mắt.
"Ngươi nghĩ sai rồi." Khóe miệng Bạch Vũ gợi lên một chút độ cong, trong mắt lộ ra ngạo khí sắc bén, khí thế khinh thường ép người: "Không phải ta vì Sáng Thế Thần Điện mà tồn tại, mà Sáng Thế Thần Điện vì ta mà tồn tại, ta ở đâu, Sáng Thế Thần Điện sẽ ở đó, ta không cần nữa, Sáng Thế Thần Điện nên bị hủy diệt!"
Đột nhiên, lòng Thượng Quan Vân Trần run lên, cảm giác sợ hãi dâng lên, thật bá đạo! Thật cuồng vọng! Đây mới là Bạch Vũ, là công chúa của Sáng Thế Thần Điện, là chủ nhân của các vị Thần!
Bọn họ tính kế nàng, ám hại nàng, chẳng qua là vì khinh nàng đơn thuần, không hiểu thế sự thôi. Bây giờ, nàng không muốn để cho bọn họ lừa gạt nữa, bọn họ nên trả giả thật nhiều rồi!
Ầm - -
Tiểu Bạch của Bạch Vũ xuất hiện, khiến lôi đài chấn động kịch liệt, lao thẳng tới Thượng Quan Vân Trần.
Thượng Quan Vân Trần phục hồi tinh thần lại, – V.O, vội vàng gọi ba con Kỳ Lân ra.
Chỉ đối mặt một, một con Kỳ Lân đỡ một chưởng Phách Thiên Liệt của Tiểu Bạch, nháy mắt tan thành mây khói!
Ngũ Hành Bạch Hổ cấp 8, lực công kích cao tới 80 điểm, lực công kích của Phách Thiên Liệt có thể đạt tới 160 điểm, càng kỳ lạ hơn là đánh rất hung bạo. Đừng nói là Kỳ Lân, chỉ một ngọn núi cũng sẽ bị một chưởng vừa rồi san bằng.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần có chút xanh xao, lập tức ngăn cản Kỳ Lân phản kích, nhưng Tiểu Thanh, Tiểu Hôi và Trảm Nguyệt của Bạch Vũ đều lục tục xuất hiện, toàn bộ đều là cấp 8. Ngạc nhiên là Bạch Vũ đã đạt tới cấp bậc, hơn nữa sau khi vừa đột phá đã lập tức củng cố thực lực, đã thăng cấp cho cả năm con Triệu hoán thú rồi.
Nếu đối phó với Đại Đế bình thường, Thượng Quan Vân Trần còn có chút tin tưởng, dù sao hắn ta nỗ lực một chút là có thể đạt tới lực công kích của Thần Hoàng, nhưng đối phó với Bạch Vũ, hắn ta thật nghi ngờ mình có cơ hội bộc phát ra lực chiến đấu càng cao không.
Ầm ầm ầm - -
Thượng Quan Vân Trần luôn luôn chống cự, nhưng hắn ta chỉ bị động bị đánh, hoàn toàn không có sức đánh trả.
Ba con Kỳ Lân ૮ɦếƭ hết chỉ còn lại một con, Thượng Quan Vân Trần cảm thấy khả năng chống đỡ của mình không còn lâu nữa rồi.
"Bạch Vũ, ngươi đừng ép ta!" Thượng Quan Vân Trần rống giận.
Bạch Vũ nhíu mày: "Ta cứ ép ngươi, thì thế nào, không phải ngươi cảm thấy ta sẽ không ɢɨết ngươi đó chứ?"
Lời nói này vừa dứt, một con Kỳ Lân cuối cùng cũng ૮ɦếƭ dưới tay Tiểu Bạch.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, phun ra một ngụm máu, bất đắc dĩ lấy phi đao ra.
Phi đao hiện lên vẻ sắc bén dưới ánh mặt trời, đột nhiên bắn ra, trực tiếp ép Tiểu Bạch. Tiểu Bạch gầm lên một tiếng, chân bị cắt ra một miệng vết thương thật sâu.
Bạch Vũ biến sắc, da Tiểu Bạch có thể so với Kim Cương, chỉ có kim khí cứng rắn nhất mới có thể cắt rách, phi đao này lại có thể cắt rách da Tiểu Bạch, thậm chí khiến Tiểu Bạch bị thương, đây là phi đao gì vậy?
Thượng Quan Vân Trần mỉm cười, vươn tay đón lấy, phi đao lại về tới trong tay hắn ta.
Tiểu Bạch nổi giận, đột nhiên xông lên trước.
Phi đao trong tay Thượng Quan Vân Trần lại đánh ra, lần này là 12 thanh cùng bắn ra, trực tiếp đánh về những chỗ hiểm của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lập tức vung chân chụp tám ngọn phi đao bay đến, nhưng vẫn còn bốn cán chuôi không thể đánh rơi, thân thể cao lớn nháy mắt nhanh chóng lùi lại, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng những phi đao này lại giống như có sinh mệnh, vào lúc Tiểu Bạch lui ra phía sau, nháy mắt đổi hướng, tiếp tục tiến tới, vốn hẳn là sẽ công kích thất bại lại cường bạo đâm trúng hai bên thân Tiểu Bạch, đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào trong, chỉ còn lại chuôi đao lộ bên ngoài!
Máu tươi phun trào, Tiểu Bạch rít gào một tiếng, đôi mắt hổ phẫn nộ đỏ bừng, sức chịu đựng lại bỗng chốc giảm xuống năm thành. Phi đao nhuộm đầy máu tươi hơi hơi rung động, dường như còn đang không ngừng hấp thu linh khí trên người Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch!" Bạch Vũ nổi giận lôi đình, vội vàng nhào đến bên cạnh Tiểu Bạch, phi đao nháy mắt rút ra khỏi thân thể Tiểu Bạch, cùng với cả phi đao bị đánh rơi trên mặt đất cùng đâm về phía Bạch Vũ.
Răng rắc - -
Bóng dáng tuyết trắng của Băng Hồ chợt lóe lên, để lại một đường sông băng cưc lạnh, đông toàn bộ 12 phi đao trong không trung, một tầng băng óng ánh trong suốt đông chặt bên ngoài phi đao, giống như từng khối băng.
Chỉ nghe mấy tiếng vang thanh thúy, toàn bộ phi đao rơi xuống mặt đất.
Bạch Vũ ôm lấy Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt lập tức nhảy tới bên cạnh Tiểu Bạch, vận dụng Khô Mộc Phùng Xuân, trị thương cho Tiểu Bạch.
Thượng Quan Vân Trần đã nhân cơ hội rời rất xa khỏi phạm vi công kích, – V.O, cười lạnh lùng: "Bạch Vũ, ngươi nghĩ rằng phi đao của ta đơn giản như vậy sao?"
Hắn ta vung tay lên, lại có 12 thanh phi đao trôi nổi ở trước người hắn ta, mũi nhọn lạnh như băng, chớp lóe ánh sáng khát máu.
"Đi!" Thượng Quan Vân Trần mạnh mẽ quát một tiếng, 12 thanh phi đao vẽ ra từng đường sáng bạc, theo các phương hướng đâm về phía Băng Hồ, cùng lúc đó, 12 thanh phi đao bị đóng băng phát ra tiếng vang kịch liệt, mạnh mẽ chấn động nát khối băng bên ngoài, bay về hướng Băng Hồ.
Trong lòng Bạch Vũ giật mình, 24 thanh, mỗi một thanh đều sẽ chủ động công kích, mỗi một thanh đều là thứ công kích người khủng bố, linh hoạt hay thay đổi, tránh cũng không thể tránh, cái này sẽ rất khó đối phó. Bọn Tiểu Thanh có lợi hại, cũng không có cách nào hủy diệt được những phi đao này.
Hẳn là móng vuốt của Tiểu Bạch có thể hủy diệt phi đao, nhưng muốn bắt được những phi đao này lại không dễ.
Đột nhiên ánh mắt Bạch Vũ nhìn về phía Thượng Quan Vân Trần, bốn con Triệu hoán thú ngầm hiểu, lập tức điên cuồng đánh về phía Thượng Quan Vân Trần.
Nếu Thượng Quan Vân Trần có thể khống chế những phi đao này, chỉ cần xử lý hắn ta, phi đao sẽ không còn tác dụng.
Thượng Quan Vân Trần cười lạnh: "Bạch Vũ, ngươi quá ngây thơ rồi, phi đao này cũng không chỉ có 24 thanh."
Xoạt - -
Lại là 12 thanh phi đao, nghênh diện đánh về phía Tiểu Thanh và Băng Hồ nhào tới.
Vào lúc này đột nhiên Tiểu Hôi tiến lên một bước, thân hình vĩ đại đỡ lấy 12 thanh phi đao, Đại Địa Hộ Thuẫn trên người tan biến theo.
Vẻ mặt Bạch Vũ không thay đổi: "Ta đã không còn ngây thơ như vậy nữa, đã sớm biết ngươi sẽ để lại chút gì đó bảo vệ bản thân. Chỉ là, cũng là cuối cùng rồi, cái này tổng cộng chỉ có 36 ngọn phi đao đúng không?
"À, 36 chuôi phi đao Lưu Ly này đủ để đối phó ngươi!" Thượng Quan Vân Trần vênh váo cười to, vô cùng tự tin, phi đao Lưu Ly chính là linh khí cấp Thần, từng đánh ૮ɦếƭ vô số cường giả cấp bậc Đại Đế, cũng không biết đã ɢɨết ૮ɦếƭ bao nhiêu con mãnh thú mãn cấp.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!