"Dù sao chuyện này rất kỳ quái, ta phải quay về hỏi thử, rốt cuộc là sao lại thế này." Viêm Hạo Thiên nói xong, trở về đỉnh Xích Diễm.
Bạch Vũ có chút lo lắng nhìn lá thư chằm chằm, ngồi xuống bên cạnh Dạ Quân Mạc: "Chàng cho là vì sao Viêm Võ Đế lại muốn kết hôn với sư phụ ta? Hắn đối với ta sư phụ là thật tâm sao?"
"Nàng sợ sư phụ nàng bị lừa?" Dạ Quân Mạc dịu dàng ôm hông của nàng.
Bạch Vũ tựa vào trên người Dạ Quân Mạc: "Không đến mức bị lừa gạt, nếu sư phụ ta đã đồng ý, nhất định đã hiểu rõ Viêm Võ Đế. Nhưng Viêm Hạo Thiên cũng không có nghe nói, hình như Viêm Võ Đế không nói chuyện này cho người khác biết, có phải có chút không quá thành tâm hay không?"
"Muốn biết có phải là hắn không thành tâm lấy sư phụ nàng hay không, xem Đại hội săn bắn lần này sẽ biết. Nếu hắn dẫn sư phụ nàng đến tham gia Đại hội, thì nói lên hắn thật lòng thật dạ." Dạ Quân Mạc thản nhiên trấn an.
"Cũng đúng, hẳn là Quốc Quân ngũ quốc cũng sắp đến, nếu sư phụ đến đây, đến lúc đó hỏi bà ấy một chút thì sẽ biết." Bạch Vũ lập tức bình thường trở lại, lại vội vàng làm đồ ăn cho Tiểu Thanh.
Dạ Quân Mạc lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng bận rộn, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười cưng chiều, sủng nịch.
Không biết Ám Ưng vào phòng khi nào, đi đến phía sau hắn nhỏ giọng nói: "Thánh Quân, Ám Lân gởi thư."
Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống: "Chuyện gì?"
"Chín vực Đại lục Thanh Mộc thì đã có bảy vực bị Sáng Thế Thần Điện ςướק đi, còn sót lại hai vực Thanh Linh, Thanh Vũ, vực Thanh Linh cũng sắp không chống đỡ được, Ám Lân hi vọng người có thể nhanh chóng tự mình đi một chuyến." Ám Ưng cung kính bẩm báo.
Khuôn mặt Dạ Quân Mạc lạnh như sương, hơi thở trên thân đột nhiên lạnh xuống.
Đại lục Thanh Mộc là một trong Bát Đại Thế Giới, cũng là địa bàn Sáng Thế Thần Điện và Ám Dạ Đế Quốc tranh đoạt hết lần này đến lần khác gần một ngàn năm, một khi để cho Sáng Thế Thần Điện khống chế được Đại lục Thanh Mộc, những đại lục khác mà Ám Dạ Đế Quốc có được sẽ không thể nối liền một mảnh, rất dễ dàng bị bao vây, tiến công, tiêu diệt, tuyệt đối không thể để mất Đại lục Thanh Mộc.Nhưng nếu bây giờ hắn rời đi, Bạch Vũ phải làm sao bây giờ?
Lần trước tử sĩ ám sát thất bại, sẽ không xong dễ dàng như vậy là xong. Hắn có đi cũng phải dẫn theo Bạch Vũ cùng đi, nhưng Bạch Vũ sẽ đi cùng hắn sao?
Lãnh mâu sâu như biển của Dạ Quân Mạc rũ xuống, ngón tay thon dài trắng nõn gõ từng chút từng chút lên mặt bàn. Sau một lúc lâu, lạnh lùng mệnh lệnh cho Ám Ưng: "Nói với Ám Lân, để cho Tô Lăng Dung trấn thủ, ta sẽ mau chóng đến đó."
Trong lòng Ám Ưng lộp bộp một chút: "Thánh Quân, người không đi? Đại lục Thanh Mộc đối với chúng ta rất quan trọng......"
"Đi xuống!" Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhìn hắn. Ám Ưng giật mình một cái, tất cả một bụng lời khuyên bảo đều nuốt trở vào.
Ngày hôm sau, Bạch Vũ đang đút đồ ăn cho Tiểu Thanh, kiểm tra tình hình tu luyện của Tiểu Bạch, Viêm Hạo Thiên mặt đen đã trở lại.
"Đã tra rõ ràng là chuyện gì xảy ra?" Bạch Vũ tò mò hỏi.
Viêm Hạo Thiên phụng phịu nói: "Chỉ sợ Phụ vương ta thật sự muốn lấy sư phụ ngươi, nhưng là đại thần Viêm Võ và dòng họ Hoàng thất không có một ai, không có một người nào đồng ý, cho nên bọn họ mới phong tỏa tin tức."
Bạch Vũ nhíu mày: "Vì sao không đồng ý? Sư phụ ta có gì không tốt? Ngại bộ dạng của bà già sao? Chỉ cần ta làm một chén Canh Hồi Xuân là có thể khiến cho sư phụ ta trẻ hơn so với cha ngươi."
"Không phải tuổi tác có vấn đề. Sư phụ ngươi không có gì không tốt, chính là các đại thần cảm thấy có người tốt hơn so với sư phụ ngươi." Vẻ mặt Viêm Hạo Thiên: "Bọn họ muốn liên hôn với Tây Trần, hi vọng Phụ vương ta có thể lấy Trưởng công chúa Tây Trần, tỷ tỷ của Tây Trần Quận Vương."
Bạch Vũ nghi ngờ một chút, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt. Nghe nói Tây Trần muốn tính toán giúp đỡ cho Tòng Nguyệt Cầm, nếu lúc này Viêm Võ và Tây Trần liên hôn, lần Đại hội săn bắn này, ngược lại Tây Trần sẽ giúp Viêm Võ, giúp đỡ cho Tả Khưu Lan.
Tỷ suất Tả Khưu Lan thắng lợi sẽ được gia tăng rất lớn.
Nếu Tả Khưu Lan có thể thừa kế Vô Trần Cung, trở thành người tiếp theo nhậm chức Cung chủ, Viêm Vũ Đế Quốc ở trên Vân Vũ Thần Châu tuyệt đối sẽ là bá chủ, một Vô Trần Cung chủ xuất phát từ một bổn quốc, chỗ tốt có thể mang đến không cần nói cũng biết.
Ngũ quốc đối với việc này đều rất rõ ràng, cho nên Đại hội săn bắn lần này, các quốc gia vì thắng lợi tuyệt đối sẽ không tiếc trả giá tất cả. Lúc này, các đại thần Viêm Võ Đế Quốc muốn liên hôn cũng không có gì đáng trách.
"Phụ vương ngươi có ý gì không?" Bạch Vũ hỏi.
Viêm Hạo Thiên lắc đầu: "Ngay cả một lời nhắn ông ấy cũng chưa nhắn cho ta, ta nào có biết cái gì."
"Vậy tại sao ngươi có thể khẳng định ông ấy thật sự muốn kết hôn với sư phụ ta?" Bạch Vũ hỏi lại.
Viêm Hạo Thiên trầm mặc một lúc, không được tự nhiên nói: "Lúc Phụ vương ta còn trẻ từng bị người ám sát ở Bắc La, được một nữ tử cứu. Ông ấy dưỡng thương ở Bắc La ròng rã một năm, cô nương kia liền chiếu cố ông ấy một năm, sau lại vì tranh giành ngôi vị Hoàng đế Viêm Võ, lúc ông ấy trở về lại không thể dẫn cô nương kia về. Sau khi ông ấy ngồi lên trên Đế vị, vẫn mãi không nguyện lấy thê. Cuối cùng bị Hoàng nãi nãi làm cho không còn biện pháp, mới cưới mẹ ta làm Hoàng hậu. Mẹ ta sinh hạ ta xong liền rong huyết qua đời, một mình ông ấy nuôi ta khôn lớn, không chạm qua nữ nhân khác nữa."
"Ý ngươi nói nữ tử cứu Viêm Võ Đế là sư phụ ta?" Bạch Vũ nhớ tới Bạch Tử Quỳnh có nói qua vị bằng hữu đưa cho bà ấy Du Linh Thảo 3000 năm, hẳn là Viêm Võ Đế, khó trách mỗi lần sư phụ nhìn thấy gốc cây Du Linh Thảo kia đều đa cảm, ngây ngốc.
"Hiện tại xem ra khẳng định chính là như vậy." Viêm Hạo Thiên lo lắng nhíu mày: "Bản thân ta không cần cha ta lấy ai khác, ta chỉ hi vọng ông ấy có thể sống dễ chịu một chút, ông ấy đợi sư phụ ngươi nhiều năm như vậy, mới tốt hơn một chút lại không dễ dàng có cơ hội lấy bà ấy."
Đúng là rất vất vả, trước kia sư phụ là Quốc sư Bắc La, còn bị người khế ước, có như thế nào thì Viêm Vũ Đế cũng không thể lấy Quốc sư của một quốc gia khác về.
Bạch Vũ âm thầm thở dài. Nếu sư phụ đã đồng ý gả, hẳn là vẫn còn rất thích Viêm Võ Đế, đáng tiếc lần này muốn như ý nguyện vẫn không dễ dàng, không biết sư phụ có biết chuyện Viêm Võ Đế Quốc muốn liên hôn hay không.
Hiện tại Bạch Vũ liền ngóng trông Quân chủ Ngũ quốc mau chóng đến đây, để cho nàng có thể nhanh chóng nhìn thấy sư phụ, hỏi rõ ràng một chút.Rất nhanh, Quốc Quân Ngũ quốc đã dắt gia quyến tới Vô Trần Cung, dựa theo lệ thường, Cung chủ Vô Trần Cung cử hành Yến tửu long trọng nghênh đón bọn họ, tứ đại trưởng lão, Đường chủ cùng với các Đỉnh chủ, toàn bộ đều tham gia tiếp khách.
Trên Chủ Phong (ngọn núi chính) trở nên vô cùng huyên náo, đề phòng cũng sâm nghiêm hơn so với trước kia.
Bạch Vũ và Viêm Hạo Thiên, Nhạc Kỳ Nhân chạy tới Chủ Phong, quả nhiên nhìn thấy Bạch Tử Quỳnh. Viêm Vũ Đế dẫn bà đến, còn nắm tay bà không buông, nhưng Trưởng công chúa Tây Trần cũng tới, còn đi theo bên cạnh Viêm Võ Đế.
Bạch Vũ phát hỏa lớn, trừng mắt nhìn Viêm Hạo Thiên: "Cha ngươi có ý gì? Muốn lấy cả hai người?"
Viêm Hạo Thiên rất vô tội giật nhẹ khóe miệng: "Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không rõ ràng."
"Nhanh chút đi hỏi rõ ràng, ta cũng không muốn sư phụ ta gả cho một nam nhân cặn bã!"
"Này, tốt xấu gì cũng là Phụ vương của ta!" Gân xanh trên khóe mắt Viêm Hạo Thiên giật giật.
"Cha ngươi và ngươi giống nhau, đều là ăn trong bát nhìn trong nồi, hoa tâm muốn ૮ɦếƭ." Nhạc Kỳ Nhân rất không khách khí chen vào nói.
Mặt Viêm Hạo Thiên đen như đáy nồi, căm tức, run rẩy nhìn Nhạc Kỳ Nhân: "Ta hoa tâm khi nào? Đoạn thời gian này không phải ta đây đều ở cùng một chỗ với ngươi sao?"
Bạch Vũ: "......" Giống như đã biết sự thật gì đó khủng kђเếק.
Thừa dịp Yến tửu còn chưa bắt đầu, ba người cùng đi đến cửa Chủ Điện, muốn đi vào nói nói mấy câu, nhưng đệ tử trông coi lại rất không kiên nhẫn đuổi bọn họ đi.
"Yến tửu Ngũ quốc chỉ chiêu đãi Quân Chủ Ngũ quốc, tất cả những người không phận sự đều không được đi vào. Đệ tử như các ngươi muốn trèo lên cành cao ta đã thấy nhiều rồi, mỗi lần Đại hội săn bắn đều có một đống, giống như một đám ruồi bọ." Vài sư huynh trông coi lỗ mũi hướng lên trời khinh bỉ bọn họ.
Viêm Hạo Thiên nổi trận lôi đình: "Láo xược! Bản thái tử muốn đi vào gặp Phụ vương ta, còn phải đợi các ngươi cho phép mới được?"
"A, thì ra là Thái Tử. Thái Tử cũng không được, nếu các ngươi đã đến Vô Trần Cung này, trước hết đã là đệ tử Vô Trần Cung, bên trong không gọi các ngươi vào, các ngươi sẽ không thể đi vào." Một thiếu niên bạch y hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm ngó tới.
Bọn họ đều là đệ tử bên cạnh Cung chủ, tu luyện ở Chủ Điện, ngoại trừ thủ tịch đệ tử ra, hoàn toàn không để những người khác vào mắt. Cho dù là Trưởng Lão tới gặp Cung chủ, đối với bọn họ cũng rất khách khí.
Viêm Hạo Thiên tức giận tới mức hừ hừ, nếu không phải nhìn thấy gần đó có rất nhiều đệ tử tuần tra, canh phòng nghiêm ngặt, đoán chừng liền đập một quyền lên trên mặt hắn.
Không thể động thủ, chỉ có thể lui trước, ba người đi đến một bên nhỏ giọng thương lượng.
Viêm Hạo Thiên buồn bực nhìn Bạch Vũ: "Không thì ngươi đi cầu xin Mạc Điện, để cho người dẫn chúng ta vào."
Bạch Vũ xem thường: "Ta còn tưởng ngươi tính làm gì. Cầu Mạc Điện mà cũng tính ra được, hai ngày này chàng ấy đang bế quan."
Cưỡng chế gọi ra Ngũ Hành Chu Tước làm cho sắc mặt của Dạ Quân Mạc mấy ngày nay vẫn không tốt lắm, lo lắng muốn nhanh chóng đến Thượng vực, rõ ràng là Dạ Quân Mạc bế quan điều tức. Bạch Vũ xem qua mạch cho hắn, xác định thân thể hắn không có gì trở ngại mới yên tâm để cho hắn đi bế quan.
"Nếu không chờ Yến tửu qua đi, chúng ta đến chỗ ở tìm đám người bọn họ." Nhạc Kỳ Nhân đề nghị.
Viêm Hạo Thiên trừng mắt: "Có đầu óc một chút được không, Quốc Quân ngũ quốc tới đây để làm trọng tài cho Đại hội săn bắn, trước khi Đại hội săn bắn kết thúc, bọn họ sẽ không tùy tiện gặp đệ tử, chỗ ở cũng là Vô Trần Cung đặc biệt an bài, một đoàn vệ binh và đệ tử trông coi, ngươi đi vào được mới có quỷ."Nhạc Kỳ Nhân sợ ngây người: "Chiếu theo lời ngươi nói, như vậy ta cũng không thể gặp được Phụ vương ta? Ta còn muốn tìm ông ấy để ăn. Vũ tỷ tỷ, làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao bây giờ, đứng ở cửa chờ xem, dù sao thì bọn họ uống rượu xong sẽ đi ra." Bạch Vũ bất đắc dĩ buông tay.
Ba người chán đến ૮ɦếƭ đứng ở trước cửa Chủ Điện, đệ tử khác đến tụ tập cũng đã rời đi, chỉ còn lại có ba bóng dáng lẻ loi như ba cái cọc gỗ của bọn họ, gió lạnh thổi qua, cảm giác không hiểu sao lại thê lương.
"Đây không phải là Bạch Vũ sao? Đứng ở nơi này làm gì, không phải muốn tiến vào Chủ Điện bị đuổi ra ngoài đó chứ?" Cố tình Bách Lý Vân Diễm vẫn tốt lành không ૮ɦếƭ từ phía sau chạy đến chọc tức, vẻ mặt tươi cười đắc ý.
Bạch Vũ không kiên nhẫn liếc nhìn nàng ta một cái: "Ta làm gì, ngươi quản được sao?"
"Ta không xen vào, nhưng ta chỉ là có lòng tốt, ngươi có lời gì muốn nói ta sẽ truyền lại cho sư phụ ngươi. Ta có may mắn được Cung chủ truyền đến tham gia Yến tửu, còn muốn thay ngươi truyền lời. Ngươi đã không cảm kích, coi như thôi." Bách Lý Vân Diễm nũng nịu hít một tiếng, một bộ ngươi không nhìn ra được lòng tốt của người ta.
Bạch Vũ cười lạnh, cho dù nàng có muốn nói cũng sẽ không nhờ Bách Lý Vân Diễm truyền lời.
Nhạc Kỳ Nhân khinh bỉ hừ hừ: "Ngươi nói những thứ này không phải là đang khoe khoang sao? Một phế nhân, có gì tốt mà đắc ý."
Sắc mặt Bách Lý Vân Diễm thay đổi một chút, nàng ta hận nhất chính là người khác nói nàng ta là phế nhân. Nàng ta vốn cũng là thiên tài hiếm có, cũng nên tỏa hào quang ở Vô Trần Cung. Nếu không phải do Bạch Vũ, làm sao nàng ta có thể biến thành phế nhân, làm sao có thể thành một học đồ không được để mắt tới?
Mỗi lần nghĩ như vậy, oán khí tựa như một cây đao không ngừng đâm vào đáy lòng nàng ta, làm cho nàng ta phẫn hận muốn ɢɨết người.
Nàng ta hung tợn kẹp chặt răng: "Là ta đắc ý, thì thế nào? Bạch Vũ, ngươi nhớ kỹ cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ trả lại toàn bộ khuất nhục mà ngươi cho ta!"
Bách Lý Vân Diễm nói xong, vênh váo tự đắc vung tay, ngưỡng mặt đi vào bên trong Chủ Điện.
Bạch Vũ không để bụng bĩu môi, lấy ra điểm tâm mang đến phân cho Nhạc Kỳ Nhân, ba người trực tiếp ăn một bữa cơm ở bên ngoài, dưới bóng cây gần Chủ Điện, nhìn đệ tử tuần tra chung quanh một lúc xong cũng không nói gì.
Lúc Bách Lý Vân Diễm đi vào Đại điện nơi tổ chức Yến tửu, Yếu tửu đã rất huyên náo. Rượu qua ba lần, Quốc Quân Ngũ quốc bắt đầu trình lên lễ vật.
Được mời tới tham gia Đại hội săn bắn, còn có Yến tửu long trọng nghênh đón, bọn họ cũng không thể tay không chạy đến đây, dù sao vẫn phải lấy ra chút đồ tốt. Lễ vật bọn họ mang đến chính là thứ đặc biệt vô cùng hiểu rõ trên Yến tửu, linh tửu.
Đó cũng là một loại lệ thường, Yến tửu của Đại hội săn bắn cũng có thể nói là một hồi Đại hội linh tửu thiết thực, cho nên Vô Trần Cung chủ mới có thể coi trọng linh tửu dùng để chiêu đãi trên Đại hội như vậy.
Vương đô Ngũ quốc có Dược Thiện Sư để cho chính mình ngự dụng, hàng năm đều nghiên cứu ra được linh tửu mới, nhưng cho tới bây giờ, linh tửu bọn họ nghiên cứu ra đều kém hơn Vô Trần Cung.
Năm trước, Vô Trần Cung bắt đầu bán ra Phi Hồng Chi Nguyệt rất tốt, bọn họ cũng có chút nản lòng, chỉ có thể méo mó, cố gắng hết sức nghiên cứu ra phối phương Phi Hồng Chi Nguyệt, nhìn xem có thể có biện pháp làm lại hoặc là vượt qua hay không.
Linh tửu Ngũ quốc đưa lên phân cho mọi người cùng nhau nhấm nháp, linh tửu mấy quốc khác đều không có gì đặc biệt, duy chỉ có điều bất ngờ là linh tửu của Nam Phong Quận Quốc lại rất tốt, hiệu quả có thể vượt qua Phi Hồng Chi Nguyệt.
Tây Trần Quận Vương ngạc nhiên chép miệng, tậc lưỡi: "Nam Phong Quận Vương, rượu này không tệ, tên gọi là gì?"
Nam Phong Quận Vương tự đắc giơ ly rượu lên: "Rượu này là do Dược Thiện Sư tốt nhất Nam Phong Quận Quốc dùng hơn ba mươi loại dược liệu trân quý mới nghiên cứu, chế tạo ra được, Bổn vương gọi nó là Thuần Lam Viêm Dương."
"Ha ha, tên rất hay......" Tây Trần Quận Vương trở mặt xem thường, người ta gọi là Phi Hồng Chi Nguyệt, ngươi liền đặt tên là Thuần Lam Viêm Dương, sợ người khác không biết linh tửu này của ngươi tốt hơn so với Phi Hồng Chi Nguyệt.
*Phi Hồng Chi Nguyệt: mặt trăng đỏ rực
*Thuần Lam Viêm Dương: bầu trời thuần lam, ý nói màu lam tinh khiết, không có tạp chất
Nam Phong Quận Vương đang rất đắc ý, hoàn toàn không chú ý tới Tây Trần Quận Vương xem thường, cười tủm tỉm khoe khoang với Vô Trần Cung Chủ: "Cung chủ, người cảm thấy rượu Bổn vương đưa lên như thế nào?"
"Quả thật vượt qua Phi Hồng Chi Nguyệt, chẳng những có công hiệu ngưng tụ linh lực, còn có tỷ suất cơ hội sử dụng để đột phá linh mạch." Cung chủ cười to, không chút nào keo kiệt khích lệ, nhưng rất nhanh lời nói lại xoay chuyển: "Nhưng tỷ suất đột phá quá thấp. Linh tửu lần này Vô Trần Cung chiêu đãi các ngươi có thể làm cho các ngươi có năm thành cơ hội đột phá."
Quân Chủ các quốc gia cả kinh, có chút không tin nhìn Vô Trần Cung Chủ: "Lời này của Cung Chủ là thật sao?"
"Đương nhiên, vị này chính là Dược Thiện Sư chế tạo ra linh tửu." Cung chủ vui tươi hớn hở vẫy tay với Bách Lý Vân Diễm, để cho nàng ta tiến lên.
Bách Lý Vân Diễm đợi lâu như vậy, chính là đợi lúc này.
Nàng ta áp chế kích động nơi đáy lòng, lạnh nhạt tiến lên, đi đến giữa đại sảnh.
Trước đó, nàng ta đã cố ý ăn diện một phen, hồng y nhanh nhẹn, kiều diễm như hoa. Nàng ta muốn dùng dáng vẻ tốt nhất của chính mình, lưu lại một ấn tượng khắc sâu cho mọi người.
Nàng ta không tiếc mạo hiểm lừa gạt Cung chủ, thay thế được Bạch Vũ, vì hôm nay, vì thể hiện chính mình trên Yến tửu, vì trở thành Dược Thiện Sư đứng đầu Vân Vũ Thần Châu! Cô cô đã an bài tốt tất cả, Cung chủ cũng đã tin nàng ta, đưa nàng ta đến trước mặt Quốc Chủ Ngũ quốc, nàng ta tuyệt đối không thể làm sai.
Nàng ta đè xuống tâm tư mãnh liệt, lộ ra tươi cười tự tin mà đoan trang: "Tại hạ là Bách Lý Vân Diễm, ta chế tác ra linh tửu có năm thành tỷ suất khiến cho các vị đột phá, liền dựa vào vận may của các vị Quân Chủ."
"Bách Lý Vân Diễm đúng không, thật là một nữ tử xinh đẹp. Nếu linh tửu của ngươi thực sự có loại hiệu quả này, ta cần phải mau chóng thử xem, đến đi, rót rượu cho Bổn vương." Mạn Thủy Quận Vương phát ra một tiếng cười duyên, dành trước muốn linh tửu.
Mấy vị Quốc Quân khác cũng nhanh chóng sai người rót một ly, uống xong một ngụm, linh khí lửa nóng lập tức bốc lên trong cơ thể, đánh thẳng về phía trước. Vẻ mặt mấy người nhất thời đều thay đổi, khuôn mặt đỏ lên.
Vô Trần Cung Chủ vuốt râu, cười ha ha: "Thế nào? Có cảm giác chứ? Rượu này tên là Nhiên Huyết, uống thêm mấy ly, các ngươi có thể cảm nhận được lực lượng đột phá."
Tửu trưởng lão nghe thấy cái tên như thế lặng đi một chút, không thể khẳng định Cung chủ nói đến là Nhiên Huyết hay là Nhiễm Huyết, nhưng nếu là Bách Lý Vân Diễm làm, hẳn là Nhiễm Huyết? Hắn cũng không thể uống một ly để xác nhận, dù sao rượu này rất trân quý, chỉ chiêu đãi Quốc Quân Ngũ quốc, ngay cả gia quyến của bọn họ cũng đều không có.
Không ai nghe tiếng cười sang sảng của Vô Trần Cung Chủ, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Viêm Võ Đế và Đông Nhạc Quận Vương đều thấy được một tia nghi ngờ từ trong mắt đối phương. Viêm Võ Đế ho khan một tiếng: "Rượu này...... quả thật không tệ."
"Đúng là có thể thúc đẩy đột phá." Đông Nhạc Quận Vương cũng không lạnh không nóng gật đầu.
Mặt Mạn Thủy Quận Vương nhăn nhíu, cũng không nói chuyện.
Nam Phong Quận Vương chịu không được, đặc biệt nói thẳng ra: "Cung Chủ, rượu này quả thật có thể giúp linh mạch đột phá, nhưng người không phát hiện linh khí này có chút quá mạnh mẽ? Dễ dàng làm tổn thương linh mạch."
Vô Trần Cung Chủ biến sắc, thần sắc đột nhiên sắc bén: "Điều đó không thể, ta tự mình nếm thử qua, linh khí của Nhiên Huyết hùng hậu, không có tác dụng phụ gì."
"Cung chủ, người chắc chắn không? Rượu người uống và rượu chúng ta uống chính là cùng một loại rượu? Rượu này có tỷ suất đột phá hẳn là chưa tới năm thành." Tây Trần Quận Vương cũng đưa ra nghi vấn.
Trong lòng Bách Lý Vân Diễm bắt đầu hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.
Mấy tháng nay, chuyện gì nàng ta cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm phương thuốc Bạch Vũ được giữ lại, liều mạng thí nghiệm, liều mạng muốn làm ra Nhiên Huyết. Nhưng Nhiên Huyết sử dụng mấy chục loại dược liệu trân quý, phân lượng mỗi loại đều phải cực kỳ chính xác mới được, làm sao tùy tiện thử là có thể thử ra.
Bách Lý Vân Diễm dùng hết biện pháp cũng không làm được, cuối cùng, lăn qua lăn lại chỉ có thể làm ra sản phẩm bắt chước có hiệu quả kém nhất một đoạn. Vẫn có chút tổn thương đối với linh mạch, nhưng sẽ không làm cho tu vi giảm xuống, tỷ suất đột phá giảm xuống, nhưng cũng không giảm nhiều lắm.
Nàng ta tin tưởng linh tửu nảng ta làm ra đã gần như cực kỳ giống với Nhiên Huyết, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới những Quân Chủ này đều là người tinh khôn, vậy mà đưa ra nghi ngờ.
"Bách Lý Vân Diễm, đây là có chuyện gì?" Vô Trần Cung Chủ lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm, khí thế của Triệu Hoán Sư thượng đẳng nhất trên Vân Vũ Thần Châu đột nhiên bộc phát ra, nháy mắt thổi quét toàn trường, tràn ra cảm giác áp lực, lạnh lẽo.
Trong lòng mọi người đều run rẩy mạnh mẽ, bất an câm như hến. Đã thật lâu Vô Trần Cung Chủ chưa phát hỏa, hiền lành giống như lão gia gia không cáu kỉnh, nhưng không ai dám quên lão cường đại đến cỡ nào.
"Cung Chủ, Nhiên Huyết của ta tuyệt đối là linh tửu đột phá có kỷ lục cao nhất trên Vân Vũ Thần Châu, người cũng từng khen ngợi nó là linh tửu Nhất đẳng trên Vân Vũ Thần Châu! Không phải là do mấy vị Quân Chủ uống không quen, cố ý soi mói chứ? Dù sao cho dù có là gì, cũng không thể thập toàn thập mỹ." Bách Lý Vân Diễm ổn định tinh thần, thong dong đáp lại, bất động thanh sắc ám chỉ Quân Chủ Ngũ quốc ghen tị hiệu quả của Nhiên Huyết quá tốt, cố ý gièm pha.
Sắc mặt mấy vị Quốc Quân lập tức rất khó coi, nhìn Bách Lý Vân Diễm giống như nhìn một đứa ngốc, hèn mọn đầy mắt. Gièm pha linh tửu của ngươi, bọn ta cần sao? Đắc tội năm người bọn ta thì ngươi có chỗ gì tốt? Có còn đầu óc nữa hay không?
Bách Lý Vân Diễm cũng không còn cách nào, đương nhiên nàng ta không muốn đắc tội với bọn họ, nhưng chuyện đã tới nước này, nàng ta chỉ có thể nói như vậy mới có thể khiến cho Cung Chủ cảm thấy linh tửu của nàng ta không có vấn đề.
Nhưng Vô Trần Cung Chủ lại đập tan hi vọng của nàng ta: "Đúng không? Người đâu, rót cho ta một ly nếm thử."