Mặt Bách Lý Vân Diễm nhất thời xám như tro tàn, mồ hôi lạnh ứa ra.
Cung Chủ đã từng nếm qua Nhiên Huyết, lão chỉ cần một hớp là biết linh tửu không giống, vậy phải làm sao bây giờ?
Nàng ta sợ hãi nhìn Cung Chủ thử linh tửu, căm tức đặt ly rượu thật mạnh lên bàn: "Bách Lý Vân Diễm, ta cho ngươi chuẩn bị linh tửu là tín nhiệm ngươi, ngươi dùng thứ phẩm như vậy lừa gạt ta? Ngươi chuẩn bị nhiều ngày như vậy là chuẩn bị ra những thứ này?"
Kỳ thật, linh tửu Bách Lý Vân Diễm đưa lên cũng không tính là quá kém, nhưng lại đối lập với chính phẩm Nhiên Huyết lúc trước, liền có vẻ rất kém cỏi.
Bách Lý trưởng lão vẫn trầm mặc không nói rốt cục cũng đứng ra, thản nhiên nhận lỗi với Cung Chủ: "Cung Chủ bớt giận, mấy ngày nay Bách Lý Vân Diễm vẫn mất ăn mất ngủ chế tác linh tửu, có một chút không ổn đều phải làm lại. Có thể là nó quá khẩn trương, rất muốn làm tốt chuyện người đã giao, mới làm ra sai lầm, xin cung chủ nhìn vào một phần thành tâm của nó mà bỏ qua cho nó lần này."
"Vâng, đều là đệ tử không tốt, đệ tử quá khẩn trương, cô phụ tín nhiệm của Cung Chủ." Bách Lý Vân Diễm lập tức quỳ xuống, trong hốc mắt lập tức tràn đầy nước mắt, khóc như hoa lê đẫm mưa (hoa lê dưới mưa, tuyết), điềm đạm đáng yêu. Không hiểu sao tất cả mọi người nhìn vào đều cảm thấy chính mình là kẻ xấu đang ăn ђเếק tiểu cô nương nhà người ta.
Vô Trần Cung Chủ cũng chỉ là có chút thất vọng thôi, căn bản lão không nghĩ đến Bách Lý Vân Diễm dám lừa lão, khoát khoát tay định để cho nàng ta đứng lên, vào lúc đó, Tửu trưởng lão lại nói chuyện: "Khoan đã. Cung Chủ, rượu này người chọn là Nhiên Huyết hay Nhiễm Huyết?"
Bách Lý Vân Diễm và Bách Lý trưởng lão đều căng thẳng trong lòng, thầm mắng Tửu trưởng lão xen vào việc của người khác.
Bách Lý trưởng lão biết Cung Chủ khoe ra hiệu quả của Nhiên Huyết ở trên Yến tửu là không giấu giếm được Tửu trưởng lão, bà ta cũng không muốn lừa gạt. Dù sao chỉ cần linh tửu của Bách Lý Vân Diễm được Cung Chủ xem trọng, làm cho năm vị Quốc Quân vừa lòng, cho dù biết có vấn đề, Tửu trưởng lão cũng tuyệt đối sẽ không mất hứng nói ra ở Yến tửu, sau đó cũng chỉ có thể giấu chân tướng vào trong bụng.
Nhưng Bách Lý Vân Diễm lại không thể làm ra Nhiên Huyết, rượu làm ra còn có khuyết điểm, đương nhiên Tửu trưởng lão sẽ hỏi, chuyện này vừa hỏi xong liền phiền phức."Đương nhiên là Nhiên Huyết, Nhiên Huyết là linh tửu được cải tiến cấp bậc từ Nhiếm Huyết, cho nên tên mới rất giống, nhưng công hiệu kém xa." Vô Trần Cung Chủ cũng đã nghiên cứu qua loại linh tửu này.
"Nếu Cung Chủ chọn Nhiên Huyết, vì sao không cho Bạch Vũ đến? Bạch Vũ mới là người chế tác Nhiên Huyết. Lúc trước, ta uống xong hai ly Nhiên Huyết đã đột phá ngay tại chỗ, đương nhiên là rõ ràng."
"Ngươi nói cái gì?" Cung Chủ giận tím mặt, Tửu trưởng lão còn thiếu chút nói thẳng ra là Bách Lý Vân Diễm mạo danh thế thân, lão còn có cái gì không rõ.
Vẻ mặt vài vị Quốc Quân rất tế nhị, lá gan của cô nương này cũng đủ lớn, dám lừa gạt ở dưới mí mắt của Vô Trần Cung Chủ!
Đông Nhạc Quận Vương và Bạch Tử Quỳnh nghe được Tửu trưởng lão nói đến Bạch Vũ, đôi mắt đều sáng ngời, nếu không phải trùng tên, hẳn là Bạch Vũ mà bọn họ biết, khi nào thì Bạch Vũ làm được linh tửu?
"Không phải! Cung Chủ, chỉ là lúc ta làm linh tửu xảy ra sai sót, xin Cung Chủ minh xét!" Bách Lý Vân Diễm lập tức biện giải. Lừa gạt Cung Chủ, tội lớn, nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận.
Thương trưởng lão sâu kín nói: "Một khi đã như vậy, gọi Bạch Vũ đến đối chất đi."
Lúc Tửu trưởng lão nói ra là Bạch Vũ làm ra Nhiên Huyết, Thương trưởng lão cũng đã tin. Bạch Vũ là loại người nào, người chế tác Phi Hồng Chi Nguyệt, có thể làm ra Nhiên Huyết cũng không kỳ quái.
Đệ tử bên người Cung Chủ tuân lệnh, lập tức đi ra ngoài truyền Bạch Vũ.
Mặt Bách Lý Vân Diễm xám như tro tàn, gắt gao cắn môi. Bạch Vũ mà đến, tất cả mọi chuyện liền xong rồi! Chẳng lẽ nàng ta thật sự vĩnh viễn cũng kém hơn Bạch Vũ?
Lúc sư huynh truyền lệnh mệnh lệnh đệ tử trông coi đi mời Bạch Vũ tiến vào Điện, ba người Bạch Vũ vẫn còn tùy tiện ngồi ăn điểm tâm ở trên cỏ, trò chuyện về thiên nhiên, khỏi phải nói có bao nhiêu nhàn nhã.
Khóe miệng các đệ tử trông coi đều co rút, lúc trước mới đuổi người ta đi, bây giờ lập tức đi gọi, báo ứng kiếp này tới cũng quá nhanh? Bọn họ đành phải khiêm nhường đi tìm Bạch Vũ, bảo nàng mau chóng đi gặp Cung Chủ.
Lông mày Bạch Vũ nâng lên, trong mắt tràn đầy vô tội: "Không phải nói không cho đi vào sao?"
Người tới cắn răng, cười nói: "Lúc trước là lúc trước, bây giờ có mệnh lệnh của Cung Chủ, đương nhiên có thể đi vào."
"À, vậy hai người bọn họ có thể đi vào không?" Bạch Vũ chỉa chỉa Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên. Chuyện ghi thù gì đó quả thật không có, tâm nhãn của nàng cũng không nhỏ như vậy, nhưng nàng cũng không thể đi vào, bỏ lại Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên vẫn phải chờ ở bên ngoài.
Vài vị sư huynh rất không vui muốn trách cứ Bạch Vũ: Cung Chủ chỉ truyền một mình ngươi, làm sao có thể dẫn theo những người khác?
Nhưng lời nói đến bên miệng, đúng lúc nhìn thấy nụ cười lành lạnh của Bạch Vũ, ý cười không đạt tới đáy mắt, không biết sao lại nuốt xuống lời trách cứ, có loại cảm giác nói ra sẽ có phiền phức.
Bạch Vũ là ai? Là người mới tiến vào Vô Trần Cung liền càn quét đỉnh Kinh Lôi, có Mạc Điện đứng sau, làm cho đỉnh Vô Danh quật khởi! Nếu bọn họ dám không đồng ý, dám chắc vị này thật sự sẽ không đi gặp Cung Chủ! Mặc kệ sau đó Cung Chủ sẽ tức giận với Bạch Vũ như thế nào, bây giờ gọi người không được thì tất cả lỗi đều là do bọn họ.
Bọn họ chỉ có thể dùng vẻ mặt tươi cười, qua loa đồng ý.
Lúc này, Bạch Vũ mới đứng dậy, ba người cùng đi vào đại sảnh Yến tửu.
Nhạc Kỳ Nhân và Viêm Hạo Thiên lặng lẽ đến bên cạnh Phụ vương của mình, Bạch Vũ đi tới giữa trung tâm đại điện: "Ra mắt Cung chủ, không biết Cung chủ gọi ta đến là có chuyện gì?""Nhiên Huyết, là ngươi làm sao?" Cung chủ Vô Trần Cung lạnh lùng hỏi, lão tức giận không nhẹ, khí thế trên người lạnh buốt, không thu lại chút nào, nặng nề, trực tiếp áp bức Bạch Vũ.
Uy áp đến từ Triệu Hoán Sư đỉnh giai, làm cho không khí đọng lại, trầm trọng giống như núi lớn.
Mặt Bạch Vũ nhăn nhíu, dáng người thẳng tắp, lạnh nhạt nói: "Là ta làm, lúc trước ở trên Đại hội linh tửu, linh tửu ta làm ra chính là Nhiên Huyết, ba vị phán định cho ta trọn điểm."
"Ngươi chứng minh như thế nào?"
Bạch Vũ ngây ra, nháy mắt mấy cái: "Cái này còn phải chứng minh? Tửu trưởng lão và Bách Lý trưởng lão đều nhìn thấy."
"Không đủ, Bách Lý Vân Diễm nói nàng ta mới là người chế tác Nhiên Huyết, trừ phi ngươi có thể làm ra Nhiên Huyết, nếu không ta sẽ không tin ngươi." Cung chủ Vô Trần Cung lạnh lùng nói, bây giờ lão thầm nghĩ, mắt thấy mới là thật.
Bạch Vũ kinh ngạc liếc nhìn Bách Lý Vân Diễm, ngươi đang làm trò cười sao? Chuyện như vậy cũng muốn mạo danh thế thân? Trừ phi ngươi có thể làm ra Nhiên Huyết chân chính, bằng không ngươi giấu giếm trôi qua được mới có quỷ!
Bách Lý Vân Diễm bị ánh mắt của Bạch Vũ nhìn mình như đứa ngốc, trong lòng nàng ta tuôn ra lửa, vì sao Nhiên Huyết vẫn là của Bạch Vũ? Vì sao nàng ta không làm được? Nàng ta không cam lòng!
Không biết Bạch Vũ đã lấy ra một vò rượu từ nơi nào, đưa lên: "Đây là lúc mời ta làm một ly chuyển cho Cung chủ đánh giá, ta làm thừa ra, có lẽ còn năm, sáu ly, Cung chủ có thể cầm đi cho mọi người nếm thử."
Lúc ấy, Dược Thiện Đường cung cấp dược liệu phong phú, khiến cho nàng làm thêm được vài ly. Nàng đã để lại hai ly cho mình, còn lại vốn là tính cho Nhạc Kỳ Nhân và Sa Hoằng, bây giờ chỉ có thể hiến dâng ra ngoài trước.
Cung chủ Vô Trần Cung nhận được linh tửu, tự mình uống trước một ly, cuối cùng, vẻ mặt tức giận cũng tiêu tan, lộ ra nụ cười vui sướng: "Không sai, đây mới là Nhiên Huyết chân chính. Mau rót một ly cho các vị Quốc Quân."
Linh tửu còn lại miễn cưỡng chia làm năm ly, dâng cho năm vị Quốc Quân nếm thử. Uống một ly vào bụng, đôi mắt của năm người sáng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm ly rượu, căn bản thứ phẩm vừa rồi và chính phẩm này không có cách nào so sánh được, đây mới là rượu tốt chân chính.
Đáng tiếc chỉ có một ly, nếu Bách Lý Vân Diễm không mạo danh thế thân, Vô Trần Cung có thể dùng Nhiên Huyết chân chính đến chiêu đãi bọn họ, nói không chừng bọn họ uống thêm mấy ly thì có thể đột phá ngay tại chỗ! Đáng tiếc......
Nghĩ đến đây, không người nào là không oán giận nhìn về phía Bách Lý Vân Diễm, một bộ hận không thể xát vào mắt của nàng ta.
Bách Lý Vân Diễm bị ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm đến sởn cả gai óc, kinh hoảng nhìn về phía Bách Lý trưởng lão, ai ngờ bị một cái tát đánh đúng ngay vào mặt, trên mặt sưng lên một dấu bàn tay rõ ràng.
Bách Lý Vân Diễm bị đánh cho choáng váng, bụm mặt, khó tin nhìn Bách Lý trưởng lão - người đánh nàng ta.
Căn bản Bách Lý trưởng lão không cho nàng ta có cơ hội nói chuyện, vung phất trần, thẹn quá hóa giận, trách cứ: "Phụ ta dốc lòng dạy ngươi như vậy, vậy mà không nghĩ tới ngươi ỷ vào là chất nữ của ta, làm xằng làm bậy, dám can đảm lừa gạt Cung chủ, mạo danh thế thân! Mắt ta thật sự bị mù mới coi trọng ngươi."
"Cô cô......" Người vứt bỏ quan hệ với con? Người mặc kệ con sao? Trong lòng Bách Lý Vân Diễm hoảng sợ vạn phần.
"Câm miệng!" Sắc mặt Bách Lý trưởng lão âm trầm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ mắng mỏ.
Quả thật bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà ta hao hết tâm tư thay Bách Lý Vân Diễm an bài cơ hội rất tốt, Bách Lý Vân Diễm lại không có bản lĩnh, không nắm chắc được, làm đi làm lại nhiều lần như vậy cũng chưa thể làm ra Nhiên Huyết chân chính, làm hại bà ta cũng mất mặt theo.
Bà ta hận không thể không có chất nữ này, bây giờ, mắt thấy chất nữ này không giữ được, bà ta cũng không muốn cùng bị kéo xuống nước.
"Cung chủ, Bách Lý Vân Diễm lừa gạt ta, lén thay đổi nhãn linh tửu, mạo danh thế thân, xin Cung chủ trách phạt." Bách Lý trưởng lão giả bộ chính nghĩa thỉnh tội với Cung chủ.
Bạch Vũ trở mặt xem thường, căn bản nàng không tin Bách Lý trưởng lão không biết chuyện, không có sự trợ giúp của bà ta, căn bản Bách Lý Vân Diễm không có khả năng giả vờ thành người chế tác Nhiên Huyết. Bây giờ xảy ra chuyện, bà ta lập tức vứt bỏ sạch sẽ lỗi của mình, đẩy toàn bộ trừng phạt qua cho Bách Lý Vân Diễm, đúng là làm chuyện đủ tuyệt tình.
"Một khi đã như vậy, phạt Bách Lý Vân Diễm ba trăm roi, đánh xong đuổi ra khỏi Vô Trần Cung." Vô Trần Cung chủ khoát khoát tay, lạnh nhạt hạ lệnh.
Chuyện này, trong lòng lão đã biết rõ ràng, nhưng suy cho cùng Bách Lý trưởng lão vẫn là trưởng lão, lão cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt, chỉ phạt Bách Lý Vân Diễm.
Bách Lý Vân Diễm hoảng sợ muốn cầu xin tha thứ, đã bị vài sư huynh chưởng quản hình phạt của Cống Hiến Đường che miệng lại, kéo đi xuống. Nàng ta nhìn bóng lưng lạnh như băng của Bách Lý trưởng lão, cả người đều tuyệt vọng.
Ba trăm roi, một phế nhân như nàng ta làm sao có thể chống đỡ được? Nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, thân cô cô của nàng ta sẽ tuyệt tình như vậy, nàng ta hối hận, hối hận đã nghe lời cô cô, đáng tiếc hối hận cũng đã không còn kịp.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua Bách Lý Vân Diễm, đối với người trộm cắp này, người có công lao như nàng cũng không có ý kiến gì.
Yến tửu lại ầm ĩ, náo nhiệt, ca múa mừng cảnh thái bình, chút ý nghĩ đối với Nhiên Huyết của vài vị Quốc Quân vẫn còn chưa hết, nhưng nghĩ cũng biết, loại linh tửu này, Vô Trần Cung tuyệt đối sẽ không lấy ra bên ngoài để bán, bọn họ chỉ có thể trông mong nhìn chằm chằm Bạch Vũ, hy vọng Bạch Vũ có thể cầm tới thêm được một, hai ly.
Bạch Vũ chậm chạp không cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nàng thấy được sư phụ của mình - Bạch Tử Quỳnh, vui vẻ giống như hồ điệp bay đến bên cạnh Bạch Tử Quỳnh.
"Tiểu nha đầu trưởng thành rồi, con biết làm linh tửu khi nào, ta cũng không biết." Bạch Tử Quỳnh vui tươi hớn hở châm châm cái trán Bạch Vũ.
Bạch Vũ cười hì hì lau trán: "Cái này không phải đều là công lao của sư phụ sao? Là người dạy con thành Y Sư. Đúng rồi, người nói người phải gả cho Viêm Võ Đế, rốt cuộc là sao lại thế này?"
Bạch Tử Quỳnh nhìn thoáng qua Viêm Võ Đế bên cạnh, kéo Bạch Vũ đến một góc yên lặng.
"Thật lâu rất lâu trước kia, ta và Viêm Võ Đế đã quen biết, vào lúc đó, ta vừa mới bắt đầu dốc sức vì Bắc La, gặp phải ông ấy bị người ám sát. Ta cứu ông ấy, còn giúp ông ấy trị thương. Ai biết sau khi ta chữa khỏi cho ông ấy, ông ấy lại sống ૮ɦếƭ không chịu đi." Bạch Tử Quỳnh cười nói, trong tươi cười có một phần hoài niệm và mất mát nói không nên lời.
Bà kéo tay Bạch Vũ, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Khi đó tuổi trẻ, để cho ông ấy ở lại, lần đó ở lại chính là cả một năm, cho đến khi ông ấy phải về Viêm Võ, ông ấy cũng kéo tay ta như vậy, nói muốn dẫn ta trở về, muốn lấy ta. Nhưng Bắc La Quận Vương đã phong ta làm Quốc Sư."
Bạch Tử Quỳnh nói vô cùng bình tĩnh, nhưng Bạch Vũ nghe trong giọng nói kia của bà có chút chua xót.
Những chuyện sau đó, Bạch Vũ cũng đều đoán được. Bạch Tử Quỳnh không thể đi theo Viêm Võ Đế trở về, Viêm Võ Đế lấy Du Linh Thảo 3000 năm trong bảo khố Viêm Võ Đế Quốc đưa cho Bạch Tử Quỳnh làm vật đính ước, về sau chính là chờ đợi dằng dặc.
Bạch Tử Quỳnh vẫn không gả cho người khác, Viêm Võ Đế lấy một Vương Hậu, sau khi sinh hạ đứa con độc nhất, cũng vẫn cô đơn cho tới ngày hôm nay.
"Sư phụ, người có biết không, có khả năng Viêm Võ Đế Quốc sẽ liên hôn với Tây Trần Quận Quốc? Có thể Viêm Võ Đế phải lấy Trưởng công chúa của Tây Trần Quận Quốc?" Bạch Vũ thật cẩn thận nói.
Bạch Tử Quỳnh vui tươi hớn hở cười cười: "Biết, chuyện lớn như vậy sao ta có thể không biết. Ông ấy đã ૮ɦếƭ tâm, không đồng ý, kỳ thật cũng không phải ta đặc biệt để ý. Người đã già, chỉ muốn trôi qua ngày ngày bình thản. Cho đến bây giờ, ta biết trong lòng ông ấy còn có ta là được, thật vất vả mới có được một cơ hội ở cùng nhau, có làm Vương Hậu được hay không, thật sự không sao cả."
Bạch Vũ trầm mặc nói không nên lời, cho đến khi Yến tửu kết thúc, cũng không còn hỏi chuyện này nữa.
Rời đi Chủ Điện, Viêm Hạo Thiên và Nhạc Kỳ Nhân cũng đi theo ra. Sắc mặt Viêm Hạo Thiên cũng thâm trầm giống như Bạch Vũ, thêm vài phần phiền muộn. Nhưng Nhạc Kỳ Nhân lại vui vẻ không tim không phổi, Đông Nhạc Quận Vương kéo tới cho nàng một xe ngựa đồ ăn ngon, đã đưa đến đỉnh Vô Danh.
"Phụ vương ngươi nói như thế nào?" Bạch Vũ nhìn chằm chằm vào Viêm Hạo Thiên.
Viêm Hạo Thiên thở dài, "Cha ta ૮ɦếƭ sống cũng không đồng ý liên hôn, ông ấy vẫn muốn lấy một mình sư phụ ngươi. Nhưng......"
"Nhưng không lay chuyển được Hoàng thất và đại thần Viêm Võ, đúng không?" Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ châm chọc.
"Hừ, mấy lão già này thật sự là tên khốn, nếu bản thái tử kế thừa vương vị, dám ép ta, ta sẽ chém ૮ɦếƭ toàn bộ!" Viêm Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh.
Bạch Vũ không nói gì trừng mắt: "Chờ ngươi kế thừa vương vị rồi nói sau. Bây giờ, ta chỉ muốn biết rốt cuộc thì Viêm Võ Đế tính làm như thế nào?"
"Lão nhân nhà ta tính kéo dài. Cho dù muốn liên hôn cũng phải chờ sau khi Đại hội săn bắn kết thúc, nếu Tây Trần thật sự giúp Tả Khưu Lan trở thành thủ tịch đại đệ tử, ông ấy sẽ lấy Trưởng công chúa Tây Trần."
Khóe miệng Bạch Vũ co rút: "Loại chuyện nói suông hứa hẹn vẽ ra cái bánh lớn này, Tây Trần sẽ tin?" Trừ phi đầu óc Tây Trần Quận Vương bị co rút.
"Bọn họ thích tin hay không, không tin thì dẹp đi. Vốn cha ta không muốn liên hôn, nếu không phải mỗi ngày đám cựu thần kia tận tình khuyên bảo, lải nhải, ai sẽ để ý đến một Tây Trần Quận Quốc." Viêm Hạo Thiên khinh thường vòng tay lại.
Tâm tình Bạch Vũ có chút lo lắng, vì suy nghĩ cho sư phụ, tốt nhất là liên hôn giữa Viêm Võ Đế và Tây Trần không thành. Nếu sư phụ nàng lựa chọn gả cho Viêm Võ Đế, nàng hi vọng sư phụ của nàng có thể trôi qua ngày ngày tốt đẹp, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy rầy cuộc sống của sư phụ được!
Nhưng mà, ông trời không thỏa lòng mong ước của con người, không đến hai ngày nữa Bạch Vũ phải có được tin tức.
Tây Trần Quận Quốc lại thật sự đồng ý liên hôn với Viêm Võ Đế Quốc, hơn nữa tỏ vẻ sẽ không tiếc trả giá tất cả giúp Tả Khưu Lan đi lên vị trí Cung chủ. Điều kiện là sau khi chuyện này thành công, hai nước giao hảo, Trưởng công chúa phải trở thành Vương Hậu duy nhất của Viêm Võ Đế!
Sau khi Viêm Hạo Thiên nghe nói liền đập nát phòng ở: "Còn là Vương Hậu duy nhất, vậy nương ta để ở đâu? Không phải đầu óc Tây Trần Quận Vương bị co rút, là bị nước vào mới đúng?"
Bạch Vũ trầm tĩnh ngồi ở một bên: "Tây Trần Quận Vương đúng là thật sự có lòng tin vào người Viêm Võ Đế Quốc các ngươi, hắn ta không sợ sau khi giúp đỡ xong, sẽ không nhận được cái gì hết?"
"Lúc này, hắn cố ý để lộ chuyện này ra ngoài, toàn bộ Vân Vũ Thần Châu cũng biết, đến lúc đó căn bản bọn ta không thể đổi ý." Sát khí của Viêm Hạo Thiên không cần phóng ra bên ngoài, một bộ bây giờ tâm tình của bản Thái Tử không tốt, vẻ mặt cút ra xa một chút cho ta.
"Nếu...... Tả Khưu Lan không thể trở thành thủ tịch đại đệ tử thì sao?" Bạch Vũ lạnh nhạt hỏi.
Viêm Hạo Thiên lặng đi một chút, không nói gì trừng mắt: "Không làm được, đương nhiên hứa hẹn liên hôn sẽ mất hiệu quả, nhưng Phụ vương ta, nói thế nào cũng là Vua của Viêm Võ Đế Quốc, ngươi cảm thấy ông ấy sẽ không cần lợi ích của Viêm Võ Đế Quốc?"
"Nhưng Trưởng công chúa Tây Trần trở thành mẹ kế của ngươi, đối với ngươi cũng không có lợi. Nghe nói lòng dạ nàng ta hẹp hòi, cường thế bá đạo, còn là một nữ nhân có ham muốn chiếm giữ rất mạnh. Nếu nàng ta liều ૮ɦếƭ níu lấy cha ngươi, sinh ra tân Hoàng Tử, lại tiếp tục nghĩ cách ɢɨết ૮ɦếƭ ngươi thì làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Bạch Vũ một bộ ta vì tốt cho ngươi.
Khóe miệng Viêm Hạo Thiên co rút: "Ngươi nghe ngóng thật đúng là rõ ràng."
Nhạc Kỳ Nhân cắn bánh đậu xanh giơ tay: "Là ta giúp Vũ tỷ tỷ nghe ngóng, ngay cả иgự¢ của nàng ta bao nhiêu ta cũng nghe ngóng được."
Viêm Hạo Thiên: "......"
Hắn tựa vào bên cửa sổ trầm mặc một lúc, tò mò hỏi Bạch Vũ: "Ngươi không muốn để cho Tả Khưu Lan trở thành thủ tịch đại đệ tử, vậy ngươi muốn giúp đỡ cho ai?"
"Còn chưa nghĩ ra, có lẽ Phụ vương ngươi sẽ có đề xuất?" Bạch Vũ nghiêng đầu, thản nhiên nói.
Viêm Hạo Thiên cười lạnh: "Ông ấy chỉ biết chọn Tả Khưu Lan. Ngươi có biết ông ấy nói với ta như thế nào không? Ông ấy nói ông ấy không muốn vương vị, muốn nhường ngôi cho ta, muốn dẫn sư phụ ngươi đi vân du tứ hải."Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên: "Đây là chuyện tốt!"
Nếu Viêm Võ Đế thật sự có thể dẫn sư phụ đi vân du tứ hải, sống ẩn cư, sư phụ sẽ rất vui vẻ. Dù sao sư phụ ở Cung đình ngây ngốc nửa đời người, thứ muốn có nhất chính là cuộc sống yên bình.
"Tốt cái rắm! Bây giờ, căn cơ của ta kém như vậy, nếu thật muốn kế thừa vương vị, chỉ có thể bị đám Vương thúc hoàng thất ăn. Ông ấy chỉ nói thế thôi!" Viêm Hạo Thiên phát điên hung bạo chửi tục, xoay người đi ra khỏi phòng: "Không được, ta phải đi tìm ông ấy, để cho ông ấy mau chóng xử lý chuyện liên hôn ૮ɦếƭ tiệt này, bằng không ta sẽ tự tay xử lý Trưởng công chúa kia!"
Nhạc Kỳ Nhân nhồi điểm tâm vào trong miệng, ngây ra nhìn Bạch Vũ: "Không phải hắn nói chúng ta không được vào chỗ ở của Quốc Quân sao? Hắn đi làm gì?"
Bạch Vũ nâng trán: "Hắn quên rồi."
"Hay là muội đi cùng hắn, miễn cho hắn đánh nhau với người khác." Nhạc Kỳ Nhân thu hồi điểm tâm, vui vẻ chạy theo.
Bạch Vũ nhìn lướt qua phòng ở bị đập nát, nhìn thấy Tả Viêm ở gần đó: "Làm phiền ngươi tìm người thu dọn phòng ở một chút."
Từ lúc Sa Hoằng phụ trách quản lý đỉnh Vô Danh, Tả Viêm đã nhậm chức quản gia, những chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi đều do hắn xử lý. Hắn cũng không ghét bỏ, an bài mọi chuyện gọn gàng, ngăn nắp.
Tả Viêm gật đầu: "Yên tâm, ta sẽ làm tốt. Sa Hoằng cũng đi theo Viêm Hạo Thiên đi, tránh cho hắn gặp chuyện không may."
"Ừ." Bạch Vũ cũng không cho là Viêm Hạo Thiên sẽ xảy ra chuyện gì, nhiều nhất chính là âm thầm gặp Viêm Võ Đế, để cho người ta vội trở về.
Nàng trở lại lầu các của mình, tĩnh tâm tu luyện.
Sau khi trở thành Triệu Hoán Sư trung giai, mức chứa đựng linh lực cao nhất trong linh mạch của nàng đã tăng đến 150 điểm, nhưng lúc trước, vì giúp Tiểu Bạch thăng cấp, tu luyện linh thuật, linh lực dùng hết chỉ còn lại chưa tới 20 điểm, căn bản không đủ dùng, hiện tại, nàng cần có chỗ trống để ngưng tụ linh lực.