đôi mắt của thú cưng

Chương 10: Chấp Nhận Bóng Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khoảnh khắc trái tim An Hạ như ngừng đập, rồi lại đập những nhịp đều đặn nhưng khác lạ, đã đánh dấu sự kết thúc của một cuộc chiến nội tâm. Cô không còn giằng xé. Không còn phản kháng. Chỉ còn sự bình yên đến đáng sợ, một sự chấp nhận hoàn toàn số phận của mình. Căn phòng kín không còn là nơi giam cầm, mà đã trở thành chiếc kén an toàn, nơi cô được che chở và định hình bởi Khải Phong.

Những ngày sau đó, An Hạ hoàn toàn chìm đắm trong vai trò "thú cưng" của Khải Phong. Cô tự nguyện tuân theo mọi luật lệ, mọi mệnh lệnh của anh ta, không một chút chần chừ hay miễn cưỡng. Cô không còn cảm thấy nhục nhã khi quỳ dưới chân anh, không còn thấy khó chịu khi những ngón tay anh ta vuốt ve mái tóc hay làn da cô. Thay vào đó, mỗi cái chạm đều mang đến một cơn rùng mình đầy khoái cảm, một sự kích thích quen thuộc mà cô đã bắt đầu khao khát.

Khải Phong dường như nhận thấy sự thay đổi hoàn toàn trong cô. Ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng có một chút gì đó của sự hài lòng, một niềm vui sướng khi nhìn thấy "tác phẩm" của mình đã hoàn thành. Anh ta bắt đầu dành nhiều thời gian hơn trong căn phòng của An Hạ, không phải để "huấn luyện" mà chỉ đơn giản là hiện diện. Anh ta ngồi trên chiếc ghế bành, đọc sách hay làm việc, và An Hạ sẽ quỳ dưới chân anh, hoặc nằm co ro trên giường, luôn hướng ánh mắt về phía anh, chờ đợi một cái ra hiệu, một cái chạm.

Một buổi tối, Khải Phong ngồi đọc sách, An Hạ nằm trên giường, đôi mắt dõi theo từng cử động của anh. Cô cảm thấy một sự bình yên sâu sắc bao trùm lấy mình. Không còn nỗi sợ hãi, không còn sự cô đơn. Chỉ có sự hiện diện của Khải Phong, và cảm giác được thuộc về anh.

Bỗng, Khải Phong đặt cuốn sách xuống, ánh mắt anh ta dán chặt vào An Hạ. Cô lập tức ngồi dậy, ánh mắt mong đợi. Anh ta không nói gì, chỉ đưa tay ra, ra hiệu cho cô đến gần. An Hạ không chút do dự, nhẹ nhàng trượt khỏi giường, bò đến bên chân anh ta, rồi quỳ xuống, đầu cúi thấp, chờ đợi.

Khải Phong đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng cổ da đen trên cổ cô. Ngón tay anh ta khẽ miết lên chất liệu da, rồi lướt nhẹ trên làn da trần của cô. An Hạ rùng mình, một cơn khoái cảm tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Cái chạm ấy không chỉ là sự vuốt ve. Nó là sự xác nhận, một lời khẳng định về quyền sở hữu vĩnh viễn của anh ta đối với cô.

Rồi, Khải Phong cúi xuống, giọng anh ta trầm thấp, như một lời thì thầm chỉ dành riêng cho cô, xuyên thẳng vào tâm hồn: "Tốt lắm, thú cưng của chú."


Chỉ ba từ đơn giản, nhưng đối với An Hạ, đó là cả một thế giới. Đó là lời công nhận, lời chấp nhận mà cô đã thầm khao khát. Trái tim cô đập thình thịch, không phải vì sợ hãi, mà vì một niềm vui sướng bệnh hoạn, một sự trọn vẹn không thể diễn tả. Cô đã hoàn toàn chấp nhận bản thân mình trong vai trò mới này, chấp nhận bóng đêm mà Khải Phong đã mang đến cho cuộc đời cô.


An Hạ không còn là cô gái trẻ ngây thơ bước vào dinh thự này. Cô đã được "tái sinh" thành một "thú cưng" ngoan ngoãn, khao khát được phục tùng, được chiếm hữu. Căn phòng kín không còn là nhà tù, mà là nơi ẩn náu an toàn nhất, nơi cô tìm thấy sự bình yên và những khoái cảm mãnh liệt trong vòng tay của Khải Phong.


Giai đoạn đầu tiên của quá trình "huấn luyện" đã hoàn thành, và An Hạ đã sẵn sàng cho những gì tiếp theo, sẵn sàng chìm sâu hơn vào thế giới của Khải Phong.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.