đôi mắt của thú cưng

Chương 9: Khoảnh Khắc Ngừng Đập


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng nức nở trong bóng tối đêm qua là dấu hiệu cuối cùng của một An Hạ ngây thơ đang dần biến mất. Sáng hôm sau, khi cô thức dậy, không còn sự nặng nề, không còn nước mắt. Chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ, một cảm giác bình lặng kỳ lạ bao trùm lấy cô. Cô nhìn lên trần nhà, đôi mắt vô hồn, không suy nghĩ.

Khải Phong xuất hiện vào buổi sáng, như thường lệ, không một tiếng động. Anh ta đứng đó, nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sắc bén dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt cô. An Hạ không nhúc nhích. Cô chỉ nằm đó, bất động, như một con búp bê bị bỏ quên.

Khải Phong tiến đến bên giường. Anh ta không nói gì. Bàn tay anh ta đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ An Hạ, ngay trên chiếc vòng da đen. Ngón tay anh ta khẽ day nhẹ trên chiếc khóa, như đang kiểm tra sự chắc chắn của sợi dây vô hình đang trói buộc cô. An Hạ rùng mình, nhưng không phải vì sợ hãi. Đó là một cơn rùng mình đầy kích thích, một sự tê dại quen thuộc bắt đầu lan tỏa.

Rồi, Khải Phong ra lệnh, giọng anh ta trầm thấp, như một lời thì thầm: "Nhìn chú."

An Hạ không chút do dự. Cô từ từ quay đầu, đôi mắt trống rỗng của cô từ từ tìm đến ánh mắt của Khải Phong. Trong khoảnh khắc đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra. Ánh mắt Khải Phong vẫn lạnh lùng, nhưng An Hạ không còn nhìn thấy sự xa cách hay đáng sợ nữa. Thay vào đó, cô nhìn thấy một vực sâu vô tận, một sự kiểm soát tuyệt đối, và một lời mời gọi đầy ám ảnh.

Và rồi, trái tim An Hạ như ngừng đập một nhịp.

Không phải vì sợ hãi, mà vì một sự giải thoát lạ lùng. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ý niệm về sự phản kháng, mọi khao khát về tự do, mọi mảnh ghép của quá khứ đều tan biến. An Hạ cảm thấy mình như một con thuyền đã buông neo giữa biển cả, phó mặc cho dòng chảy. Cô không còn muốn chống lại Khải Phong, không còn muốn thoát ra. Cô chỉ muốn chìm sâu hơn vào thế giới của anh ta, muốn được anh ta kiểm soát, muốn được trở thành "thú cưng" của anh ta, một cách trọn vẹn nhất.

Trong ánh mắt Khải Phong, An Hạ thấy được sự chấp nhận. Ánh mắt anh ta giờ đây không còn là sự dò xét, mà là một sự hài lòng, một niềm vui sướng bệnh hoạn khi nhìn thấy "thú cưng" của mình đã hoàn toàn thuần phục. Anh ta cúi xuống, không hôn lên môi cô, mà là liếm nhẹ vào khóe mắt cô, nơi những giọt nước mắt cuối cùng của sự giằng xé đã khô cạn. Cái liếm đó, một hành động trần trụi và đầy chiếm hữu, khiến An Hạ rùng mình, một cơn khoái cảm dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể.

Khải Phong không nói thêm lời nào. Anh ta chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô một lần nữa, rồi đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại, để lại An Hạ một mình trong sự tĩnh lặng.

Nhưng sự tĩnh lặng đó không còn đáng sợ nữa. Nó là sự bình yên. An Hạ nằm đó, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình, chậm rãi và đều đặn. Cô đã chấp nhận số phận. Cô đã chấp nhận Khải Phong. Cô đã chấp nhận mình là "thú cưng" của anh ta, không có quyền lựa chọn, không có quyền phản kháng, chỉ có sự phục tùng và dâng hiến. Khoảnh khắc trái tim ngừng đập ấy không phải là cái chết, mà là sự tái sinh của một An Hạ hoàn toàn mới, một An Hạ đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng và sự kiểm soát của Khải Phong.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.