Ngày đầu tiên ở dinh thự Khải Phong trôi qua trong một sự tĩnh lặng đáng sợ. An Hạ cảm thấy mình như một vị khách không mời, tồn tại trong một không gian quá rộng lớn và quá xa lạ. Cô không dám tự ý khám phá, chỉ quanh quẩn trong căn phòng của mình, cảm thấy từng phút trôi qua đều dài đằng đẵng. Bữa tối được dọn lên phòng bởi bà Lâm – một bữa ăn thịnh soạn, nhưng An Hạ hầu như không nuốt nổi. Cảm giác bị theo dõi, bị quan sát vô hình khiến cô nuốt không trôi.
Đêm đó, An Hạ không sao chợp mắt được. Tiếng đồng hồ quả lắc từ tầng dưới vọng lên từng nhịp đều đặn, đếm từng khoảnh khắc cô độc của cô trong căn phòng lạnh lẽo. Cô biết, cuộc sống của mình đã thay đổi hoàn toàn, và sự thay đổi này không hề báo trước điềm lành.
Sáng hôm sau, khi An Hạ vừa thức dậy, bà Lâm đã đứng trước cửa phòng cô, không hề gõ. Bà cầm trên tay một bộ quần áo mới – một chiếc váy cotton màu trắng đơn giản, và một bộ nội y màu trắng tinh khiết. Ánh mắt bà Lâm vẫn lạnh lùng, nhưng có một chút gì đó khác lạ, một sự nghiêm nghị.
"Cô chủ Khải Phong dặn cô An Hạ phải mặc bộ đồ này mỗi ngày," bà Lâm nói, giọng đều đều không cảm xúc. "Ngoài ra, cô chủ còn có vài điều muốn dặn dò."
An Hạ cảm thấy một sự khó chịu len lỏi. Ngay cả quần áo của cô cũng bị kiểm soát? Cô lặng lẽ nhận lấy bộ đồ.
Sau khi An Hạ đã thay đồ xong, bà Lâm quay lại, trên tay là một tờ giấy được gấp gọn gàng. Bà trải nó ra trên bàn, An Hạ đọc từng dòng chữ được viết bằng nét chữ thanh thoát nhưng cứng cáp, đó là chữ của Khải Phong.
"Luật Lệ Của Căn Phòng Kín":
1. Không rời khỏi phòng khi không có sự cho phép. (Dòng này được gạch dưới, nhấn mạnh.) "Bất cứ lúc nào," bà Lâm thêm vào, ánh mắt sắc như dao.
2. Không tiếp xúc với bất kỳ ai khác ngoài Khải Phong và bà Lâm.
3. Mọi nhu cầu sẽ được đáp ứng. Không cần thiết phải tự ý tìm kiếm.
4. Luôn giữ phòng sạch sẽ và gọn gàng.
5. Quan trọng nhất: Luôn luôn tuân thủ mọi mệnh lệnh của Khải Phong. (Dòng này được viết bằng chữ in hoa, đậm nét, và thêm một dấu chấm than lớn.)
An Hạ đọc đi đọc lại những dòng chữ đó. Cô cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt. Đây không phải là những quy tắc của một người thân dành cho một đứa cháu. Đây là những luật lệ của một kẻ giam cầm, một chuỗi mệnh lệnh tước đoạt hoàn toàn tự do và ý chí của cô. Cô không phải là khách, không phải là thành viên trong gia đình. Cô là một tù nhân, bị nhốt trong một căn phòng kín, được chăm sóc đầy đủ nhưng lại không có bất kỳ quyền lợi nào.
An Hạ nhìn bà Lâm, ánh mắt cô đầy vẻ van xin, muốn tìm kiếm một lời giải thích, một sự thông cảm. Nhưng bà Lâm chỉ nhìn cô với ánh mắt vô cảm, không có chút gì là mềm lòng. "Cô An Hạ đã hiểu rõ chưa?"
An Hạ nuốt khan, cổ họng khô khốc. Cô không còn lựa chọn nào khác. Cô khẽ gật đầu, một sự chấp nhận miễn cưỡng nhưng không thể nào chống lại.
"Tốt." Bà Lâm gật đầu, rồi rời đi, đóng cửa lại.
Căn phòng vốn đã lạnh lẽo giờ đây càng trở nên ngột ngạt hơn. An Hạ cảm thấy mình như đang bị nhốt trong một chiếc hộp, và những luật lệ kia chính là những sợi xiềng xích vô hình trói buộc cô. Ánh mắt Khải Phong lại hiện về trong tâm trí cô – đôi mắt lạnh lùng, bí ẩn và đầy quyền lực. Anh ta không cần phải giam cô trong ngục tối hay dùng những sợi xích sắt. Anh ta giam cầm cô bằng những luật lệ vô hình này, bằng sự kiểm soát tinh vi đến mức ám ảnh.
An Hạ nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng vẫn rọi rọi, nhưng cô không cảm thấy chút ấm áp nào. Cô biết, cuộc đời cô, trong căn phòng kín này, sẽ không còn là của riêng cô nữa. Cô đã trở thành một phần trong trò chơi của Khải Phong, và những luật lệ kia chỉ là sự khởi đầu cho một quá trình "huấn luyện" tàn khốc, một sự biến đổi mà cô chưa thể hình dung được.