Những ngày tiếp theo của An Hạ trong căn phòng kín trôi qua trong một sự cô lập đáng sợ. Cô tuân thủ mọi luật lệ, ăn những bữa ăn được dọn sẵn, và cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Sự im lặng của dinh thự Khải Phong không chỉ là sự vắng lặng về âm thanh, mà còn là một sự im lặng của cảm xúc, một sự trống rỗng đè nặng lên tâm hồn cô. Cô cảm thấy mình như một con búp bê bị bỏ quên, tồn tại mà không có mục đích, không có ý nghĩa.
Cô dành phần lớn thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn rộng lớn bị bao phủ bởi những hàng cây cổ thụ. Dù bị giam cầm, vẻ đẹp hoang dại của khu vườn đôi khi lại mang đến cho cô một chút an ủi, một chút hy vọng mong manh về thế giới bên ngoài. Nhưng rồi, ánh mắt cô lại chạm vào bức tường cao vút, và cảm giác tuyệt vọng lại ập đến.
Một buổi tối, khi An Hạ đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn mờ ảo, cánh cửa phòng cô đột ngột mở ra. Cô giật mình, gần như đánh rơi quyển sách. Khải Phong đứng đó, bóng anh ta đổ dài trên sàn, che khuất một phần ánh sáng. Anh ta không nói một lời, chỉ lặng lẽ bước vào, đóng cửa lại. An Hạ cảm thấy một sự căng thẳng tột độ bao trùm căn phòng, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô không biết anh ta muốn gì, liệu cô có làm sai điều gì không.
Khải Phong tiến đến bên giường, ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng, không chút cảm xúc, nhưng lại mang một sự thăm dò, một sự kiểm soát rõ rệt hơn bao giờ hết. An Hạ nín thở, cố gắng không nhúc nhích.
Anh ta không nói gì. Bàn tay Khải Phong từ từ đưa lên, chậm rãi chạm vào mái tóc An Hạ. Đó không phải là cái chạm thô bạo hay tình cảm. Nó là một sự vuốt ve nhẹ nhàng, tỉ mỉ, như thể đang kiểm tra chất liệu, hay đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Ngón tay anh ta luồn vào từng sợi tóc mềm mại của cô, từ từ vuốt xuống, cảm nhận từng lọn tóc trượt qua kẽ tay. Cảm giác này khiến An Hạ rùng mình, không phải vì sợ hãi đơn thuần, mà là một sự tê dại, rùng mình lạ lùng, một sự kích thích không thể gọi tên.
An Hạ không dám cử động. Cô cảm nhận được hơi thở của Khải Phong phả vào đỉnh đầu, một hơi thở lạnh lẽo nhưng lại mang theo một sức mạnh vô hình. Cái chạm ấy không chỉ là trên tóc, mà còn là trên tinh thần cô. Nó như một lời nhắc nhở về sự hiện diện của anh ta, về sự kiểm soát tuyệt đối của anh ta đối với cô. Cô cảm thấy mình như một vật thể đang được anh ta xem xét, một món đồ chơi đang được đánh giá.
Khải Phong tiếp tục vuốt tóc cô trong một khoảng thời gian dài, sự im lặng của anh ta càng khiến An Hạ cảm thấy bối rối và kích thích. Rồi, anh ta từ từ rút tay lại, vẫn không nói một lời. An Hạ tưởng rằng anh ta sẽ rời đi.
Nhưng không. Bàn tay Khải Phong không rời đi hoàn toàn. Nó di chuyển xuống, nhẹ nhàng đặt lên vai An Hạ. Lần này, cái chạm ấy không còn chỉ là sự vuốt ve. Ngón tay anh ta khẽ day nhẹ trên xương quai xanh của cô, rồi từ từ trượt xuống dọc cánh tay, cảm nhận từng đường cong non nớt của cô qua lớp áo ngủ mỏng manh. Mỗi cái chạm đều chậm rãi, đầy chủ đích, như muốn khắc sâu vào tâm trí An Hạ rằng cơ thể cô đang nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
An Hạ cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, không chỉ là sự căng thẳng mà còn là một sự kích thích lạ lùng mà cô chưa từng trải nghiệm. Làn da cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết, từng cái chạm của Khải Phong đều mang theo một sức hút mãnh liệt, vừa đáng sợ vừa mê hoặc. Cô không còn muốn phản kháng. Cô chỉ muốn cảm nhận những cái chạm đó, muốn chìm đắm trong sự kiểm soát của anh ta.
Khải Phong cuối cùng cũng rút tay lại, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào An Hạ. Rồi, anh ta quay người, lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại nhẹ nhàng như khi anh ta bước vào.
An Hạ nằm sụp xuống giường, hơi thở gấp gáp. Cái chạm đầu tiên của Khải Phong đã không chỉ là một sự tiếp xúc thể xác. Nó là sự khởi đầu của một quá trình thao túng, một sự đánh thức những cảm xúc mà cô chưa từng biết mình có. Cô đã cảm nhận được một thứ gì đó khác lạ, một sự thuần phục bản năng, một sự khao khát cấm kỵ đang dần nhen nhóm trong sâu thẳm tâm hồn. Cái chạm ấy đã in hằn sâu vào tâm trí cô, báo hiệu cho một tương lai nơi cô sẽ bị anh ta điều khiển, không chỉ bằng luật lệ mà còn bằng chính những cảm giác thể xác đầy kích thích này.