Sau cái chạm đầu tiên đầy ám ảnh của Khải Phong, những ngày tiếp theo của An Hạ trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cô không còn cảm thấy cô đơn thuần túy, mà thay vào đó là một sự bứt rứt khó tả, một sự mong đợi mơ hồ về sự xuất hiện của anh ta. Cái chạm ấy, ban đầu chỉ là sự vuốt ve nhẹ nhàng, giờ đây đã gieo mầm cho một hạt giống kỳ lạ trong tâm hồn cô – một hạt giống của dục vọng bị kìm nén, một sự khao khát cấm kỵ đang âm ỉ cháy.
Ban ngày, An Hạ cố gắng giữ mình bận rộn với sách vở, cố gắng xua đi những suy nghĩ ám ảnh. Nhưng khi màn đêm buông xuống, bóng tối của căn phòng kín lại trở thành tấm màn che cho những giấc mơ kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Chúng không còn là những giấc mơ ngây thơ của một cô gái mới lớn, mà là những thước phim đầy kích thích, nơi cô đối diện với những cảm xúc mà cô chưa từng dám đối mặt.
Lần đầu tiên, An Hạ mơ thấy Khải Phong. Anh ta không còn chỉ là người chú lạnh lùng, xa cách. Trong giấc mơ, anh ta hiện diện một cách mạnh mẽ, đầy quyền lực, và trên hết, đầy dục vọng. Cô mơ thấy anh ta đứng trước mặt cô, ánh mắt sắc bén ấy dán chặt vào cô, nhưng không phải là sự dò xét, mà là sự thèm khát, chiếm hữu.
Trong giấc mơ, Khải Phong không nói gì. Anh ta chỉ tiến lại gần An Hạ, bàn tay anh ta đưa lên, không phải để vuốt tóc, mà để khám phá cơ thể cô. Ngón tay anh ta lướt nhẹ trên xương quai xanh, rồi từ từ trượt xuống, chạm vào bầu ngực non nớt của cô qua lớp vải mỏng manh. An Hạ rùng mình trong mơ, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì một cơn khoái cảm lạ lùng đang dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể cô. Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh ta, cảm nhận được từng cái chạm nhẹ nhàng nhưng đầy chủ đích, như đang vẽ nên một bản đồ khoái lạc trên cơ thể cô.
Rồi, bàn tay Khải Phong di chuyển xuống thấp hơn, luồn vào bên trong quần áo, chạm vào vùng bụng mềm mại, rồi trượt xuống đùi non. Mỗi cái chạm đều mang theo một luồng điện, đánh thức những cảm giác mà An Hạ chưa từng biết mình có. Cô cảm thấy một sự nhức nhối, bứt rứt ở vùng kín, một sự khao khát không thể gọi tên. Trong giấc mơ, cô không phản kháng. Cô chỉ nằm đó, thở dốc, đón nhận từng cái chạm của anh ta, cảm nhận khoái cảm đang dần bùng nổ.
Đỉnh điểm của giấc mơ là khi Khải Phong cúi xuống, không hôn lên môi cô, mà là liếm nhẹ vào vành tai, rồi thì thầm những lời lẽ ám muội, những mệnh lệnh đầy dục vọng mà An Hạ không thể nhớ rõ khi tỉnh dậy, nhưng cô biết chúng đã gieo mầm vào tâm trí cô. Hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào, khiến toàn thân cô run rẩy, một cảm giác tê dại, rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô cảm thấy một sự dâng hiến tự nguyện dâng lên trong lòng, một khao khát được phục tùng, được anh ta chiếm hữu hoàn toàn.
Khi An Hạ bừng tỉnh, hơi thở cô hổn hển, cơ thể nóng bừng, mồ hôi đầm đìa. Vùng kín của cô ẩm ướt, nhức nhối một cách khó chịu nhưng lại đầy kích thích. Cô nằm đó, cố gắng phân biệt đâu là thực tại, đâu là ảo ảnh. Giấc mơ đó quá chân thực, quá sống động, khiến cô cảm thấy như mình vừa trải qua một cuộc mây mưa thực sự. Cô chạm vào cơ thể mình, cảm nhận sự ẩm ướt, và một cảm giác nhục nhã xen lẫn khoái cảm cấm kỵ dâng lên.
Cô tự hỏi, tại sao cô lại mơ thấy những điều bệnh hoạn như vậy? Tại sao cô lại cảm thấy kích thích, thậm chí là khao khát những cái chạm của Khải Phong? Những cảm giác đó là gì? Phải chăng, dục vọng bị kìm nén trong cô đang dần được đánh thức bởi Khải Phong? Giấc mơ đó không chỉ là sự tra tấn, mà là một lời mời gọi, một cánh cửa hé mở vào một thế giới biến thái mà cô chưa từng nghĩ đến.
Cô đã bắt đầu lún sâu hơn vào mê cung của dục vọng và sự phục tùng, không còn chút lối thoát nào.