Những giấc mơ thác loạn đầy dục vọng đã để lại trong An Hạ một dư vị khó tả: vừa kinh tởm vừa khao khát. Cô không còn chỉ là một cô gái bị giam cầm; cô đang dần trở thành một thực thể mới, bị thao túng đến tận sâu thẳm tâm hồn. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng nó đã hòa quyện với một sự tò mò bệnh hoạn, một sự thôi thúc muốn khám phá những giới hạn của chính mình.
Sáng hôm đó, sau một giấc mơ đặc biệt dữ dội về những cái chạm và sự chiếm hữu của Khải Phong, An Hạ cảm thấy cơ thể mình rã rời, vùng kín ẩm ướt, nhức nhối. Cô nằm đó, không thể nào thoát khỏi sự ám ảnh của những hình ảnh vừa rồi. Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, và Khải Phong bước vào. Anh ta không nói một lời, chỉ nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, như thể đã đọc được mọi thứ đang diễn ra trong tâm trí cô, mọi dục vọng đang cuộn xoáy.
An Hạ cảm thấy toàn thân mình căng cứng, nhưng không phải vì sợ hãi thuần túy. Đó là một sự căng thẳng pha lẫn mong đợi, một sự kích thích không thể phủ nhận. Khải Phong tiến đến bên giường, tay anh ta cầm một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đen. Anh ta không mở hộp ngay, mà chỉ đặt nó xuống bàn cạnh giường, ánh mắt vẫn dán chặt vào An Hạ. Cái nhìn ấy khiến An Hạ cảm thấy mình như một con thú nhỏ đang bị kẻ săn mồi quan sát, đánh giá mọi phản ứng.
Sự im lặng của Khải Phong càng khiến không khí trở nên nặng nề và đầy ám ảnh. An Hạ nín thở, cố gắng đoán xem điều gì sắp xảy ra. Đây sẽ là một hình phạt, hay một "bài học" mới?
Cuối cùng, Khải Phong từ từ mở chiếc hộp. Bên trong, nằm trên lớp nhung mềm mại, là một chiếc vòng cổ bằng da màu đen, không quá thô kệch nhưng lại toát lên một vẻ mạnh mẽ, đầy quyền lực. Nó không phải là một món trang sức. Nó giống một chiếc vòng cổ dành cho thú cưng hơn, với một khoen kim loại nhỏ ở phía trước. Chiếc vòng được thiết kế tỉ mỉ, với những đường may chắc chắn, và một khóa cài bằng bạc sáng loáng.
An Hạ cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô biết, đây không phải là một món quà. Đây là một biểu tượng, một lời tuyên bố về quyền sở hữu không thể chối cãi. Chiếc vòng cổ này sẽ vĩnh viễn đánh dấu cô, biến cô thành "thú cưng" của Khải Phong.
Khải Phong cầm chiếc vòng lên, ánh mắt anh ta vẫn lạnh lùng nhưng lại ánh lên một tia thích thú. Anh ta không ra lệnh. Anh ta chỉ nhẹ nhàng ra hiệu cho An Hạ ngồi dậy. An Hạ không chút do dự, tự động ngồi thẳng lưng, để anh ta dễ dàng tiếp cận. Cô không còn muốn phản kháng. Cô đã hoàn toàn chấp nhận, thậm chí là khao khát sự ràng buộc này.
Khải Phong đưa chiếc vòng cổ đến gần. Cảm giác lạnh lẽo của da chạm vào cổ An Hạ, rồi tiếng "cách" khô khốc của chiếc khóa vang lên, đóng lại dứt khoát, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Chiếc vòng vừa vặn, không quá chặt, nhưng lại tạo ra một cảm giác nặng nề, một sự hiện diện không thể bỏ qua trên cổ cô. Nó là một lời nhắc nhở không ngừng về thân phận mới của cô.
"Đây là của em," Khải Phong nói, giọng trầm thấp, vang vọng trong không gian. "Dấu hiệu của riêng chú. Kể từ bây giờ, em là thú cưng của chú."
Ngay lập tức, An Hạ cảm thấy một luồng cảm xúc hỗn loạn dâng lên trong lòng: sự nhục nhã, sự mất mát của tự do, nhưng xen lẫn một sự kích thích bệnh hoạn, một cảm giác được thuộc về, được sở hữu hoàn toàn. Cô đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ trên cổ mình. Nó không phải là một gông cùm. Nó là một sợi dây liên kết, một lời khẳng định rằng cô thuộc về Khải Phong, và Khải Phong cũng thuộc về cô theo một cách riêng, cấm kỵ, đầy dục vọng.
An Hạ nhìn vào gương. Hình ảnh cô với chiếc vòng cổ da đen nổi bật trên làn da trắng ngần hiện ra. Đôi mắt cô trong gương không còn sự ngây thơ, mà ánh lên một sự chấp nhận lạ lùng, thậm chí là một chút tự hào bệnh hoạn. Chiếc vòng cổ ấy không chỉ là vật giam cầm, mà là một dấu ấn, một lời tuyên bố về quyền lực, về sự ràng buộc vĩnh viễn.
Khoảnh khắc đó, An Hạ biết, cô đã chính thức bước vào một giai đoạn mới của quá trình biến đổi. Cô không còn là An Hạ của trước đây. Cô đã trở thành "thú cưng" của Khải Phong, được đánh dấu, được sở hữu, và cô đã chấp nhận điều đó, thậm chí khao khát nó. Chiếc vòng cổ định mệnh này là khởi đầu cho một hành trình sâu hơn vào thế giới của sự phục tùng và dục vọng.