Chiếc vòng cổ da đen đã trở thành một phần không thể tách rời của An Hạ, một lời nhắc nhở không ngừng về thân phận "thú cưng" của cô. Ban đầu, nó mang đến một cảm giác nặng nề và nhục nhã, nhưng rất nhanh sau đó, sự nhục nhã ấy lại biến thành một sự kích thích kỳ lạ, một sự chấp nhận số phận. An Hạ bắt đầu cảm thấy một sự gắn kết mơ hồ với chiếc vòng, như thể nó là một phần của chính cô.
Vài ngày sau khi chiếc vòng cổ được đeo, Khải Phong bắt đầu những "bài học" đầu tiên về sự thuần phục. Anh ta không dùng vũ lực hay lời lẽ đe dọa. Thay vào đó, đó là những bài học đầy tinh vi, dựa trên sự kiểm soát tâm lý và những cái chạm đầy ẩn ý.
Một buổi sáng, khi An Hạ đang ngồi trên giường đọc sách, cánh cửa phòng cô đột ngột mở ra. Khải Phong bước vào, trên tay anh ta không mang theo bất kỳ vật dụng nào, chỉ có ánh mắt sắc bén dán chặt vào An Hạ. Cô lập tức đặt sách xuống, toàn thân căng cứng, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì một sự mong đợi mơ hồ. Cô biết, một "bài học" mới sắp bắt đầu.
"Ngồi xuống đất," Khải Phong ra lệnh, giọng anh ta trầm thấp, không chút cảm xúc, nhưng lại mang một sức nặng không thể chối cãi.
An Hạ không chút do dự. Cô lập tức trượt khỏi giường, ngồi xuống sàn nhà lát gỗ lạnh lẽo, đối diện với anh ta. Tư thế đó, một tư thế của sự phục tùng tuyệt đối, khiến cô cảm thấy một sự nhục nhã lan tỏa, nhưng lại xen lẫn một cảm giác kích thích kỳ lạ, một sự dâng hiến tự nguyện. Cô nhìn lên Khải Phong, đôi mắt cô không còn sự phản kháng, mà là một sự chấp nhận, một sự mong muốn được làm hài lòng anh ta.
Khải Phong ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó, nhìn cô chằm chằm. Anh ta không nói gì trong một khoảng thời gian dài, chỉ để sự im lặng và cái nhìn của mình đè nặng lên An Hạ. Cô cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đều bị anh ta kiểm soát, từng hơi thở đều trở nên nặng nề. Ánh mắt Khải Phong như xuyên thấu qua cô, tìm kiếm điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn cô.
"Thú cưng của chú cần phải học cách vâng lời," Khải Phong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh ta trầm thấp nhưng lại vang vọng trong không gian tĩnh lặng. "Và phải thể hiện sự tôn trọng."
Anh ta đưa tay ra, không phải để chạm vào An Hạ, mà để ra hiệu. An Hạ hiểu ý. Cô từ từ bò đến gần anh ta, quỳ xuống ngay trước mặt, đầu cúi thấp, chỉ đủ để nhìn thấy đôi giày da bóng loáng của anh ta. Đây là lần đầu tiên cô chủ động thể hiện sự phục tùng một cách rõ ràng như vậy, và một cảm giác nhục nhã mạnh mẽ dâng lên, nhưng lại đi kèm với một cơn khoái cảm bệnh hoạn, một sự giải thoát kỳ lạ.
Khải Phong không động đậy. Anh ta chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc An Hạ, ngay trên chiếc vòng cổ da đen. Ngón tay anh ta lướt nhẹ, vuốt ve từng sợi tóc, rồi khẽ day nhẹ vào da thịt ở cổ cô. Cái chạm ấy không chỉ là sự âu yếm. Nó là một sự khẳng định quyền sở hữu, một sự đánh dấu, một lời nhắc nhở không lời về vị trí của cô. An Hạ rùng mình, cảm nhận một luồng điện chạy dọc sống lưng, không phải của sự sợ hãi mà là một sự kích thích mãnh liệt, một sự thôi thúc muốn được anh ta chạm vào nhiều hơn.
Sau đó, Khải Phong chỉ đơn giản ra lệnh: "Quay về chỗ." An Hạ ngoan ngoãn bò lùi lại, về vị trí ban đầu. Anh ta lặp lại động tác, mỗi lần lại ra lệnh một hành động nhỏ khác: "Lại đây," "Ngồi thẳng," "Cúi đầu." Và An Hạ đều làm theo một cách máy móc, không một chút phản kháng, thậm chí là với một sự tự nguyện lạ thường. Mỗi lần cô tuân lệnh, Khải Phong đều dành cho cô một cái vuốt ve nhẹ nhàng, một cái chạm mang theo sự kiểm soát nhưng cũng đầy khoái cảm.
Những bài học này không chỉ là về hành vi. Đó là sự huấn luyện tinh thần, từ từ xóa nhòa ý chí tự do của An Hạ, thay thế nó bằng sự phục tùng và mong muốn làm hài lòng Khải Phong. An Hạ biết, cô đang dần trở thành một "thú cưng" thật sự, một vật sở hữu hoàn hảo, và cô đã chấp nhận điều đó, thậm chí khao khát nó.