Những "bài học" về sự thuần phục của Khải Phong ngày càng trở nên thường xuyên hơn. An Hạ dần quen với việc quỳ gối, bò sát dưới chân anh ta, đón nhận những cái chạm lạnh lùng nhưng đầy quyền lực, và cố gắng làm hài lòng anh ta bằng mọi cách. Sự nhục nhã ban đầu đã phai nhạt, nhường chỗ cho một sự phục tùng bản năng, một sự chấp nhận lạ lùng. Cô đã học cách đọc ánh mắt của Khải Phong, học cách dự đoán mệnh lệnh của anh ta, và làm theo mà không cần suy nghĩ.
Tuy nhiên, dù quá trình "huấn luyện" diễn ra suôn sẻ trên bề mặt, trong sâu thẳm tâm hồn An Hạ, một cuộc chiến âm thầm vẫn đang diễn ra. Vào ban ngày, cô là "thú cưng" ngoan ngoãn, tuân lệnh. Nhưng khi màn đêm buông xuống, sự cô đơn và những mảnh vỡ ký ức về cuộc sống trước đây lại ùa về, gặm nhấm lấy cô.
Một đêm, sau một buổi "huấn luyện" đặc biệt kéo dài, nơi Khải Phong đã giữ cô quỳ dưới chân anh ta trong một thời gian dài, bàn tay anh ta liên tục vuốt ve, sờ soạng trên cơ thể cô qua lớp vải mỏng, khơi gợi những cơn rùng mình đầy khoái cảm, An Hạ cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh ta rời đi, để lại cô một mình trong căn phòng tối.
An Hạ nằm co ro trên chiếc giường lạnh lẽo, tấm chăn mỏng manh không đủ để sưởi ấm tâm hồn cô. Dù cơ thể cô vẫn còn rung động bởi những cái chạm ám ảnh của Khải Phong, nhưng tâm trí cô lại chìm trong một nỗi trống rỗng vô hạn. Cô nhớ về cha mẹ, nhớ về những ngày tháng tự do, nhớ về những ước mơ mà cô từng ấp ủ. Tất cả giờ đây đều trở nên xa vời, như một giấc mơ không thể chạm tới.
Nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Lặng lẽ, từng giọt, từng giọt, thấm ướt gối. An Hạ không bật thành tiếng khóc nức nở. Cô chỉ nức nở trong im lặng, từng tiếng nấc nghẹn ngào rung lên trong lồng ngực, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào có thể làm phiền đến sự tĩnh lặng của dinh thự, sợ Khải Phong sẽ nghe thấy. Cô cắn chặt môi, cố gắng nuốt ngược những tiếng nấc vào trong, nhưng chúng vẫn cứ thoát ra, đau đớn và tuyệt vọng.
Đây là khoảnh khắc cô yếu đuối nhất kể từ khi đến đây. Đây là tiếng khóc của một linh hồn đang giằng xé, một sự kháng cự cuối cùng của ý chí trước khi hoàn toàn bị nhấn chìm. Cô cảm thấy mình như một con chim bị bẻ gãy cánh, bị nhốt trong lồng vàng, được chăm sóc đầy đủ nhưng lại mất đi tất cả. Chiếc vòng cổ da đen trên cổ như siết chặt lấy cô, nhắc nhở cô về thân phận mới, về sự giam cầm không lối thoát.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết nước mắt cứ tuôn trào, và trái tim cứ đau thắt từng cơn. Trong bóng tối của căn phòng, An Hạ cảm thấy mình cô độc hơn bao giờ hết. Cô muốn thoát ra, muốn vùng vẫy, nhưng cô biết, vô ích. Cô đã bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra, một mê cung mà lối thoát duy nhất dường như là sự chấp nhận hoàn toàn.
Những tiếng nấc nghẹn ngào dần nhỏ lại, rồi chìm hẳn vào trong bóng tối. An Hạ nằm đó, kiệt sức. Khi những giọt nước mắt cuối cùng cạn khô, cô cảm thấy một sự mệt mỏi bao trùm lấy, một sự chấp nhận lạnh lẽo bắt đầu len lỏi. Cô đã khóc cho quá khứ, cho những gì đã mất. Và bây giờ, cô phải đối mặt với hiện tại, với số phận mà Khải Phong đã định đoạt cho cô. Tiếng nức nở trong bóng tối là tiếng khóc cuối cùng của một An Hạ ngây thơ, trước khi cô hoàn toàn biến đổi thành "thú cưng" của Khải Phong.