đối mặt với người lạ

Chương 2: Tin nhắn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Ngọc Anh thức dậy với cảm giác lạ lùng trong tim. Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn từ Người lạ đã chờ sẵn.

Người lạ: Chào buổi sáng! Hôm qua em ngủ muộn nhỉ?

Ngọc Anh mím môi, bối rối. Cô nhắn lại:

Ngọc Anh: Ừ… có chút việc nên dậy muộn. Anh ngủ ngon chứ?

Người lạ: Ngủ cũng bình thường thôi… nhưng lại mơ thấy em cười trong livestream hôm qua.

Ngọc Anh đỏ mặt, cúi đầu, nhắn lại với một nụ cười:

Ngọc Anh: Anh lại mơ… mình sao?

Người lạ: Phải… tớ thấy em rất… thật.

Cô cười thầm, vừa thích thú vừa bối rối. Câu trả lời ấy khiến tim cô như nhảy loạn nhịp. Một cảm giác ấm áp len lỏi khắp người.

Trong khi đó, tại một văn phòng sang trọng cách đó hàng chục cây số, một người đàn ông mặc vest, Huy Khôi, CEO nổi tiếng, ngồi trước màn hình máy tính, gõ những dòng tin nhắn một cách bình thản nhưng ánh mắt lại ánh lên sự chú ý đặc biệt.

Huy Khôi (trong tâm trí): “Cô ấy… khác với những cô gái tôi từng gặp. Thật, và không khoa trương.”

Ngày trôi qua, công việc bận rộn nhưng Ngọc Anh không thể ngừng nghĩ về Người lạ. Tin nhắn cứ liên tục xuất hiện:

Người lạ: Hôm nay em ăn sáng gì?

Ngọc Anh: Bánh mì ốp la, không đặc biệt lắm.

Người lạ: Thế còn cà phê? Em uống không?

Ngọc Anh: Có, nhưng chưa đủ để tỉnh táo.

Người lạ: Vậy để tớ gửi cho em cốc cà phê “ảo” nhé, đảm bảo tỉnh táo tâm hồn.

Ngọc Anh bật cười, vừa lạ lùng vừa vui: “Cốc cà phê ảo… anh đúng là lắm trò.”

Chiều hôm đó, khi livestream ngắn, Ngọc Anh kể vài câu chuyện vui về công việc và chuyện đời thường. Không ngờ, Người lạ nhắn ngay sau:

Người lạ: Em cười nhiều quá, trông đáng yêu ghê.

Ngọc Anh: Anh đang… tán tỉnh à?

Người lạ: Không… chỉ là thật lòng thôi.

Ngọc Anh cúi mặt, ngượng ngùng. “Sao có người lại tinh tế và dí dỏm như vậy…?” – cô tự hỏi.

Đêm xuống, Ngọc Anh đang chuẩn bị đi ngủ, thì nhận được một tin nhắn khác:

Người lạ: Hôm nay em vui không?

Ngọc Anh: Vui… nhưng còn chút mệt.

Người lạ: Vậy mai em cần tớ nhắc nhở dậy sớm và uống cà phê nhé?

Ngọc Anh: Haha… sao anh quan tâm quá vậy?

Ngọc Anh đặt điện thoại xuống, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh khi nghĩ về cuộc trò chuyện hôm nay. Cô nhận ra rằng, những dòng tin nhắn tưởng chừng vô nghĩa này lại khiến cô cảm thấy gần gũi và ấm áp hơn bất cứ ai.

Cùng lúc đó, ngoài đời thực, Huy Khôi đang tham dự một cuộc họp quan trọng. Nhưng trong đầu anh chỉ có Ngọc Anh – cô gái với những câu chuyện nhỏ nhặt, hài hước nhưng khiến trái tim anh rung động.

Huy Khôi: “Cô ấy… dễ thương theo cách rất khác. Không khoa trương, không kiểu cách… chỉ thật sự là cô ấy.”

Anh mỉm cười, tự nhủ sẽ tiếp tục nhắn tin, tiếp tục trò chuyện. Nhưng vẫn giữ bí mật thân phận CEO.

Ngày hôm sau, Ngọc Anh và Người lạ tiếp tục trò chuyện:

Người lạ: Nếu được, mai chúng ta thử cùng nhau đi dạo online nhé?

Ngọc Anh: Online đi dạo là sao?

Người lạ: Nghĩa là… cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc qua camera, nhưng không ai thấy mặt ai.

Ngọc Anh: Nghe cũng thú vị… được, thử xem sao.

Cả hai bật cười khi kết nối qua camera, trò chuyện như hai người bạn lâu ngày gặp nhau. Trong giây lát, cảm giác gần gũi và thân mật khiến Ngọc Anh cảm thấy một sự ấm áp lạ thường, nhưng đồng thời cũng có chút tò mò: “Liệu Người lạ là ai ngoài đời…?”

Người lạ, ở đầu bên kia, cũng thầm mỉm cười: “Cô ấy… thật đáng yêu, và tôi muốn giữ bí mật này lâu một chút nữa.”

Và thế là, một mối quan hệ kỳ lạ hình thành: gần gũi trên mạng, nhưng vẫn xa cách ngoài đời. Một mối quan hệ mà cả Ngọc Anh lẫn Huy Khôi đều chưa thể ngờ được rằng, nó sẽ làm đảo lộn thế giới nhỏ bé của họ, mang đến những khoảnh khắc vui nhộn, lãng mạn, và đôi khi ngược tâm nhẹ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×