Cuối tuần, Hà Nội mát dịu, gió nhẹ thổi qua các con phố. Ngọc Anh quyết định đi dạo và ghé vào một cửa hàng sách nhỏ ở quận trung tâm. Cô thích không gian yên tĩnh, mùi giấy mới và ánh sáng vàng ấm áp.
Trong khi đang lựa chọn sách, cô tình cờ vấp phải một đôi giày bóng loáng, người đứng trước cũng hơi ngẩn ra.
Ngọc Anh: “Ô… xin lỗi!”
Người lạ ngoài đời (chính là Huy Khôi): “Không sao…”
Ngọc Anh ngẩng lên, nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, mặc sơ mi trắng và quần âu, ánh mắt sắc sảo nhưng hơi bối rối. Cô lắc đầu, tự nhủ: “Không phải là Người lạ trên mạng đâu… chắc chắn rồi.”
Cả hai tiếp tục đi tìm sách riêng, nhưng nhiều lần ánh mắt chạm nhau, cả hai đều có chút bối rối nhưng không nhận ra danh tính thật của đối phương.
Ngọc Anh dừng lại trước kệ sách trinh thám, vừa lựa chọn vừa nhắn tin:
Ngọc Anh (đánh máy nhanh): “Anh ơi… hôm nay em đi cửa hàng sách. Muốn thấy em không?”
Ngay lập tức, Người lạ trả lời:
Người lạ: “Nhìn thấy thì tốt, nhưng đừng nói ra… tớ cũng đang ở đây mà.”
Ngọc Anh vừa nhướn mày, vừa cười khẽ. “Anh ta… đang đùa mình sao?” – cô nghĩ.
Một lúc sau, Huy Khôi lướt qua khu vực sách, vô tình nghe thấy giọng nói nữ:
Ngọc Anh: “Cái này có vẻ hay đấy nhỉ… mình lấy quyển này thôi.”
Anh mỉm cười, bước lại gần, định trêu cô chút:
Huy Khôi: “Cô thích sách trinh thám à?”
Ngọc Anh giật mình, quay lại, hơi bối rối: “À… ừ, thích… còn anh, anh cũng đọc sao?”
Huy Khôi: “À, cũng thỉnh thoảng thôi.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng cả hai đều cảm thấy lạ lùng: sao cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ? Ngọc Anh nghĩ: “Chắc là do giọng nói hơi giống ai đó mà mình biết thôi.”
Huy Khôi, ở đầu kia, cũng thầm mỉm cười: “Cô ấy… rất đáng yêu ngoài đời… nhưng tôi không thể để cô ấy biết ngay bây giờ.”
Cả hai tiếp tục đi dạo trong cửa hàng sách, nhiều lần va phải nhau, chạm tay khi lấy sách, khiến cả hai đỏ mặt. Những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tưởng chừng bình thường, nhưng lại khiến tim họ nhảy loạn nhịp.
Ra khỏi cửa hàng, Ngọc Anh vừa đi vừa nhắn tin:
Ngọc Anh: “Anh biết không… hôm nay em gặp một người hơi quen quen… nhưng không biết là ai.”
Người lạ: “Ừ… thật thú vị… em có để ý người đó không?”
Ngọc Anh mỉm cười, không biết rằng người cô vừa gặp… chính là Người lạ trên mạng, nhưng cả hai vẫn giữ bí mật thân phận.
Và thế, bước chân đầu tiên vào thế giới thật của mối tình kỳ lạ được đặt ra: gần nhau ngoài đời nhưng vẫn xa cách, vừa hài hước, vừa ngược tâm nhẹ, vừa khiến độc giả tò mò về lần gặp tiếp theo.