Sáng thứ Sáu, Việt (Nam A) lái xe đón Ngọc (Nữ B). Không khí trong xe căng như dây đàn. Đây là lần đầu tiên họ ở một mình trong suốt hành trình dài. Ngọc, vốn luôn kín đáo và chuyên nghiệp, hôm nay mặc một chiếc váy len mỏng, tôn lên vẻ thanh thoát nhưng vẫn giữ khoảng cách.
“Tôi đã đặt phòng ở ‘Cổ Trấn Yên Mơ’,” Việt nói, giọng anh trầm và ngắn gọn. “Có vẻ hơi cổ điển, nhưng phù hợp với chủ đề sưu tầm đồ cổ.”
Ngọc gật đầu, ánh mắt cô lướt nhanh qua Việt, người đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, khác hẳn vẻ cầu kỳ thường ngày của anh. “Cảm ơn anh. Hy vọng chúng ta sẽ tìm được cảm hứng ở đó. Anh biết đấy, Khải thường không thích những nơi như thế này.”
Câu nói của Ngọc như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về sự khác biệt của chồng cô, nhưng đồng thời, nó cũng ngầm ám chỉ sự đồng điệu bất ngờ giữa Việt và cô.
“Linh cũng vậy,” Việt đáp, một nụ cười khó tả xuất hiện trên môi. “Cô ấy thích sự ồn ào, rực rỡ. Cô ấy nói đồ cổ quá trầm lặng.”
Sự thâm nhập vào góc khuất của nhau đã bắt đầu. Họ đang chia sẻ những điều mà người bạn đời không bao giờ hiểu.
Họ đến ‘Cổ Trấn Yên Mơ’ vào buổi chiều. Đúng như Việt nói, khu nhà trọ cổ kính, chỉ có vài phòng. Cô chủ nhà đưa họ đến một căn phòng lớn nhất, với cửa sổ nhìn ra khu vườn tĩnh mịch.
“Hai vị nghỉ ngơi cho khỏe,” cô chủ nói, đặt chiếc chìa khóa lên bàn.
Việt và Ngọc nhìn nhau. Họ đã thống nhất rằng sẽ đặt hai phòng riêng, nhưng cô chủ nhà đã nhầm. Căn phòng này có hai giường đơn đặt cạnh nhau, chỉ cách nhau một chiếc tủ đầu giường mỏng manh.
“Chết tiệt,” Việt thầm rủa. Không gian chật hẹp này vượt quá sự mong đợi của anh. Nó khiến ranh giới trở nên mong manh hơn bao giờ hết.
Ngọc vẫn bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. “Có vẻ như chúng ta phải chấp nhận thử thách này rồi, Việt. Quy tắc Cấm Kỵ vẫn được giữ nguyên.” Cô lấy chiếc vali và bắt đầu sắp xếp đồ đạc vào tủ.
Việt quan sát Ngọc. Cô thao tác dứt khoát, không hề tỏ ra bối rối hay ngại ngùng. Nhưng anh nhận thấy, khi cô cúi xuống lấy đồ, sự căng thẳng ẩn chứa trong vai và lưng cô đã tố cáo cô.
“Tôi đi tìm một chiếc bình phong,” Việt nói, giọng anh khàn đặc. “Ít nhất cũng cần có một sự ngăn cách.”
Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Việt. Ánh mắt đó không có sự chế giễu, mà là sự thăm dò đầy mạo hiểm. “Anh sợ sao, Việt? Hay anh nghĩ tôi không đủ lý trí để giữ Quy tắc số một?”
Việt cảm thấy bị khiêu khích. Khao khát chứng minh bản thân và sự hấp dẫn bởi sự thách thức từ Ngọc làm anh nóng bừng.
“Tôi không sợ,” Việt đáp, anh tiến lại gần chiếc giường của cô, áp sát chiếc vali của mình bên cạnh. “Tôi chỉ muốn xem chúng ta có thể đi sát ranh giới đến mức nào thôi.”
Tối hôm đó, sau khi tham dự buổi giới thiệu đồ cổ, họ trở về phòng. Không khí buổi tối dịu dàng nhưng nặng trĩu. Hai người ngồi ở hai góc phòng, mỗi người cầm một quyển sách về lịch sử gốm sứ.
“Anh biết không, Việt,” Ngọc bắt đầu, cô hạ giọng thầm kín. “Khải thường nói, tôi quá cứng nhắc. Anh ấy khao khát một người phụ nữ mềm mại, buông lơi hơn.”
Đây chính là thử thách tâm lý (Quy tắc 2). Ngọc đang tâm sự về điều thiếu sót trong hôn nhân của mình.
Việt đặt sách xuống, cảm thấy bứt rứt. Anh nhìn sang chiếc giường của Ngọc, nơi cô đang ngồi khoanh chân. “Còn Linh, cô ấy luôn phàn nàn rằng tôi quá tự mãn. Cô ấy muốn tôi chủ động khiêu khích cô ấy nhiều hơn, không chỉ trong công việc.”
Cả hai đã khai thác sự yếu đuối của người bạn đời mình để tìm kiếm sự đồng điệu từ người khác.
Đêm dần khuya, một cơn mưa bất chợt kéo đến, tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài càng làm không gian trong phòng trở nên thân mật một cách nguy hiểm.
Ngọc tắt đèn, chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ hắt vào. Việt cũng tắt đèn. Cả hai nằm im trên chiếc giường đơn của mình, cách nhau chỉ vài gang tay.
Trong bóng tối, sự nhung nhớ về những mong muốn chưa được thỏa mãn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Việt cảm nhận được hơi thở đều đặn của Ngọc, mùi hương dịu nhẹ của cô len lỏi trong không khí.
Anh quay người sang, nhìn chằm chằm vào hình bóng mờ ảo của Ngọc. Cô có đang ngủ không? Hay cô cũng đang kìm nén và khắc khoải như anh?
Việt cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại – chỉ cần vươn tay ra, anh có thể chạm vào cô, chạm vào ranh giới mà họ đã vẽ nên. Anh hít sâu, cố gắng kiểm soát ngọn lửa đang cháy bỏng trong lồng ngực.