dòng máu không thể nào quên

Chương 3: Lời Hứa Hẹn Cho Tương Lai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tình yêu của họ đã đơm hoa kết trái sau hai năm gắn bó. Quân không còn là chàng kiến trúc sư cô độc, và Linh cũng đã tìm thấy bến đỗ bình yên của mình. Bạn bè xung quanh ai cũng nói, đám cưới của họ chỉ là chuyện sớm muộn.

Quân muốn cho Linh một màn cầu hôn thật đặc biệt, một màn cầu hôn mang đậm dấu ấn của riêng anh.

Vào ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau, anh nói muốn đưa cô đến xem một "bất ngờ". Anh lái xe đưa cô ra khỏi thành phố, đến một khu đô thị mới ở vùng ngoại ô, nơi có không khí trong lành và những con đường rợp bóng cây xanh. Anh dừng lại trước một mảnh đất rộng, trên đó một ngôi nhà hai tầng xinh xắn vừa mới hoàn thành xong phần thô.

"Đây là..." Linh ngơ ngác.

"Là công trình mới nhất của anh," Quân mỉm cười, nắm tay cô dắt vào bên trong. "Nó không phải để bán."

Anh dẫn cô đi tham quan một vòng. Ngôi nhà không quá lớn, nhưng thiết kế vô cùng tinh xảo và ấm cúng. Anh chỉ cho cô phòng khách với khung cửa sổ lớn nhìn thẳng ra một khu vườn tương lai, gian bếp rộng rãi nơi anh đã tưởng tượng ra cảnh cô nấu ăn, và cả một căn phòng nhỏ trên lầu hai với giếng trời, nơi anh đã thiết kế riêng để làm phòng tối rửa ảnh cho cô.

Khi họ đứng ở khoảng sân sau, nơi mặt trời đang từ từ lặn, Quân nắm lấy tay cô. Anh không quỳ gối một cách khoa trương. Anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chứa đựng tất cả sự chân thành của một người đàn ông đã tìm thấy lẽ sống của đời mình.

"Linh, anh là một đứa trẻ mồ côi. Suốt 29 năm qua, anh đã thiết kế hàng chục, hàng trăm ngôi nhà cho người khác, nhưng chưa bao giờ dám mơ sẽ có một ngôi nhà của riêng mình. Vì nhà, không phải là nơi để ở, mà là nơi có người mình yêu thương chờ đợi."

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung. "Từ khi có em, anh đã có một gia đình. Ngôi nhà này, anh xây là để cho gia đình đó. Em có đồng ý... cùng anh hoàn thiện nó, cùng anh biến nó thành tổ ấm của chúng ta không?"

Linh đã khóc từ lúc nào không hay. Cô không nói được lời nào, chỉ gật đầu lia lịa trong nước mắt. Anh vui sướng đeo chiếc nhẫn vào tay cô, ôm cô vào lòng thật chặt.

Họ ngồi bên nhau trên bậc thềm xi măng còn dang dở, cùng nhau lên kế hoạch cho một tương lai thật gần.

"Cuối tuần sau, mình về Vũng Tàu ra mắt mẹ em nhé!" Linh vui vẻ nói. "Mẹ em mà gặp anh chắc chắn sẽ quý anh lắm!"

"Anh cũng rất mong được gặp bác," Quân nói, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp chưa từng có. Lần đầu tiên trong đời, anh sắp được gọi một tiếng "mẹ".

"Ba em mất sớm rồi, từ lúc em còn bé tí, em chẳng có ký ức gì về ông ấy cả. Nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau thôi," Linh kể, giọng có chút man mác.

"Anh hứa sẽ chăm sóc tốt cho hai người phụ nữ quan trọng nhất của đời anh," Quân ôm cô vào lòng, một lời hứa chắc như đinh đóng cột.

Chuyến đi về Vũng Tàu được định vào một ngày cuối tuần nắng đẹp. Họ rời Sài Gòn với một tâm trạng vô cùng háo hức và hạnh phúc.

Trên con đường cao tốc trải đầy nắng vàng, họ không hề hay biết, con đường này không dẫn đến một tương lai hạnh phúc, mà đang đưa họ thẳng đến ngã rẽ nghiệt ngã nhất của định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×