Chuyến xe từ Sài Gòn về Vũng Tàu không hề dài, nhưng đối với Quân, đó là hành trình dài nhất và cũng hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Lần đầu tiên, anh đi trên một con đường mà đích đến là một "gia đình".
Vũng Tàu đón họ bằng không khí trong lành của biển cả và những con đường rợp bóng hoa giấy. Căn nhà của Linh nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, không phải là biệt thự cao sang, mà là một ngôi nhà cấp bốn được sơn màu vàng kem ấm áp, trước hiên là một giàn hoa giấy rực rỡ.
Khi họ vừa bước xuống xe, cánh cửa nhà đã mở ra. Một người phụ nữ trung niên có gương mặt hiền hậu, phúc hậu, đôi mắt giống hệt Linh, đã đứng đó mỉm cười. Đó là bà Mai, mẹ của Linh.
"Mẹ!" Linh vui vẻ chạy tới, ôm chầm lấy mẹ mình.
"Con bé này, lớn rồi mà còn như con nít," bà Mai cười, ánh mắt chan chứa yêu thương, rồi bà nhìn về phía Quân, một ánh nhìn ấm áp và thiện cảm.
Quân hồi hộp bước tới, cúi đầu chào một cách lễ phép. "Dạ, con chào bác ạ."
"Chào con, bác nghe con Linh kể về con suốt," bà Mai nắm lấy tay anh, một cử chỉ vô cùng tự nhiên và thân tình. "Vào nhà đi con, đi đường xa chắc mệt rồi."
Cả buổi chiều hôm đó, căn nhà nhỏ tràn ngập tiếng cười. Bà Mai quý mến Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bà quý sự chững chạc, lễ phép và ánh mắt chân thành mà anh nhìn con gái bà. Bà gắp cho anh những món ăn ngon nhất, hỏi han anh về công việc, về cuộc sống ở Sài Gòn.
Quân, người đàn ông vốn quen với sự cô độc, lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm cảm giác ấm áp của một bữa cơm gia đình. Anh cảm nhận được sự quan tâm không chút vụ lợi, sự yêu thương chân thành. Anh thấy hình bóng người mẹ mà anh chưa bao giờ có được ở nơi bà Mai. Anh cảm thấy, khoảng trống trong lòng mình, đang được lấp đầy một cách trọn vẹn.
"Hai đứa tính khi nào làm đám cưới?" bà Mai vui vẻ hỏi.
"Dạ, chúng con dự định sau khi xây xong nhà sẽ tổ chức liền ạ," Quân kính cẩn đáp.
"Tốt! Tốt quá!" bà Mai cười, đôi mắt rưng rưng hạnh phúc. "Mẹ chỉ có mình con Linh, giao nó cho con, mẹ yên tâm rồi."
Bữa cơm tối diễn ra trong không khí không thể nào hạnh phúc hơn. Quân đã tìm thấy gia đình mà anh khao khát cả cuộc đời. Linh đã tìm được người đàn ông mà cô có thể yên tâm trao gửi cuộc đời. Thiên đường, dường như đang ở ngay đây.
Sau bữa tối, khi đang ngồi uống trà ngoài hiên, Linh ghé vào tai Quân thì thầm. "Ngày mai, trước khi mình ra ngoài chơi, anh thắp cho ba em một nén hương nhé. Để ra mắt ba, cũng là để ông phù hộ cho chúng mình."
"Ừm," Quân gật đầu, một nụ cười hạnh phúc nở trên môi. Anh sẽ có một người cha, dù chỉ là trên danh nghĩa, để ra mắt.
Đêm đó, trong căn phòng dành cho khách, Quân đã có một giấc ngủ ngon nhất trong suốt 29 năm cuộc đời. Anh mơ về ngôi nhà, về đám cưới, và về những đứa trẻ. Một giấc mơ trọn vẹn. Anh không hề biết rằng, đó cũng là đêm hạnh phúc cuối cùng.