dòng máu không thể nào quên

Chương 5: Bức Ảnh Trên Bàn Thờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, mặt trời Vũng Tàu trong vắt. Sau bữa sáng vui vẻ, Linh dẫn Quân đến gian phòng khách, nơi đặt bàn thờ gia tiên.

Bàn thờ được lau dọn sạch sẽ, trang trọng. Trên đó bày biện hoa tươi và trái cây, khói hương trầm tỏa ra một mùi hương thanh tịnh. Quân chỉnh lại trang phục, nét mặt trở nên vô cùng nghiêm cẩn. Anh nhận lấy ba nén hương từ tay Linh, trong lòng dâng lên một cảm xúc thiêng liêng. Anh sắp ra mắt người cha vợ quá cố của mình.

Anh chắp tay, vái ba vái một cách thành kính, rồi ngước mắt nhìn lên những tấm di ảnh trên bàn thờ. Ánh mắt anh lướt qua ảnh ông bà ngoại của Linh, những gương mặt phúc hậu đã nhuốm màu thời gian. Và rồi, ánh mắt anh khựng lại.

Tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Trong một góc trang trọng nhất trên bàn thờ, là tấm di ảnh của một người đàn ông còn rất trẻ, mặc chiếc áo sơ mi trắng, mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười đó, và đặc biệt là đôi mắt sáng đầy hoài bão đó, quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm.

Không... Không thể nào...

Tiếng vo ve trong tai Quân bắt đầu lớn dần. Khung cảnh xung quanh như nhòe đi. Anh cảm thấy trời đất như đang quay cuồng. Ba nén hương trên tay anh rơi lả tả xuống sàn nhà.

"Anh Quân! Anh sao vậy?" Linh hoảng hốt chạy tới, đỡ lấy cánh tay đang run rẩy của anh.

Bà Mai cũng lo lắng hỏi: "Cậu Quân, con không khỏe ở đâu à?"

Quân không trả lời. Anh chỉ lắp bắp, ngón tay run rẩy chỉ về phía tấm ảnh. "Người... người trong ảnh... là ai vậy bác?"

"Đó là ba ruột của con Linh," bà Mai đáp, ánh mắt có chút buồn bã. "Nhưng thằng bé mất sớm..."

"Không... không thể nào..." Quân lảo đảo lùi lại vài bước, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Anh run rẩy, cho tay vào túi áo trong, lấy ra một chiếc ví da đã cũ sờn. Từ trong ngăn ví, anh lấy ra một tấm ảnh đen trắng duy nhất, đã ố vàng theo năm tháng.

Đó là tấm ảnh duy nhất anh có về cha mình, người đã bỏ đi khi anh còn chưa chào đời.

Anh giơ tấm ảnh của mình lên, đặt cạnh tấm ảnh trên bàn thờ.

Trong một khoảnh khắc, cả căn phòng như bị đóng băng.

Hai tấm ảnh, một cũ một mới, nhưng gương mặt người đàn ông trong đó, không sai một nét nào.

Là cùng một người.

Linh há hốc miệng, chết lặng tại chỗ. Bà Mai nhìn thấy tấm ảnh trên tay Quân, cả người bà như hóa đá, rồi bà loạng choạng, ngã khuỵu xuống sàn, bật khóc nức nở.

Bức màn bí mật được chôn giấu suốt gần ba mươi năm, vào giây phút này, đã bị kéo xuống một cách tàn nhẫn.

Giữa tiếng khóc ai oán của mẹ, Linh từ từ quay sang nhìn Quân. Cô nhìn người đàn ông cô yêu nhất, vị hôn phu của cô, người mà cô sắp cùng đi hết cuộc đời. Và cô nhận ra một sự thật kinh hoàng, một sự thật còn đau đớn hơn cả cái chết.

Người đàn ông đó, là anh trai của cô.

Thiên đường hạnh phúc của họ, chỉ trong một tích tắc, đã sụp đổ tan tành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×