dòng máu không thể nào quên

Chương 6: Gọi Tên Nhau Bằng Gì?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự im lặng bao trùm lấy căn nhà nhỏ, một sự im lặng còn đáng sợ hơn cả ngàn lời ai oán. Tiếng khóc của bà Mai đã ngớt, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào. Linh và Quân, hai người họ ngồi ở hai góc đối diện của chiếc bàn ăn, nơi mà chỉ mới tối hôm qua còn tràn ngập tiếng cười. Giờ đây, giữa họ là một vực thẳm không thể vượt qua.

Họ không dám nhìn nhau. Mỗi một ánh mắt chạm nhau, đều sẽ gợi lại những ký ức ngọt ngào, những nụ hôn say đắm, những đêm nồng cháy. Và mỗi một ký ức đó, giờ đây lại như một nhát dao, đâm sâu vào tim họ, nhắc nhở rằng tình yêu đẹp đẽ nhất của họ lại là một tội lỗi, một điều cấm kỵ.

"Chúng ta..." Quân lên tiếng trước, giọng nói của anh khàn đặc, vỡ tan. "...phải kết thúc thôi."

Linh không đáp. Cô chỉ gật đầu, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi. Kết thúc. Một từ thật nhẹ nhàng, nhưng lại đặt dấu chấm hết cho cả thế giới của cô.

Anh không thể gọi cô là "Linh ơi" như anh vẫn thường gọi. Cái tên đó, gắn liền với hình ảnh người con gái anh yêu. Cô cũng không thể gọi anh là "anh Quân", cái tên mà cô vẫn thủ thỉ mỗi đêm. Nhưng để gọi nhau là "anh trai", "em gái", thì lại càng tàn nhẫn hơn. Mỗi một tiếng gọi đó, sẽ là một sự chế nhạo cho tình yêu sâu đậm mà họ đã có.

Gọi tên nhau bằng gì? Câu hỏi đó cứ xoáy sâu vào tâm trí cả hai, một câu hỏi không có lời giải đáp.

Cuối cùng, anh đứng dậy. Anh không nói lời từ biệt. Anh chỉ lẳng lặng bước ra cửa. Mỗi bước chân của anh đều nặng trĩu. Linh ngồi đó, nhìn theo bóng lưng của anh, bóng lưng vững chãi mà cô đã từng coi là cả thế giới, giờ đây đang xa dần, xa dần... Cô không chạy theo. Cô biết, có chạy theo cũng chẳng để làm gì. Đây là một ngõ cụt, một bi kịch mà định mệnh đã an bài.

Cánh cửa đóng lại, cũng là đóng lại một chương đẹp nhất trong cuộc đời họ.

Bảy năm sau...

Tại một buổi cúng giỗ trong gia đình.

Quân và Linh gặp lại nhau. Anh bây giờ đã là một kiến trúc sư lừng danh, chững chạc, thành đạt. Cô cũng đã là một nhiếp ảnh gia có tên tuổi, đã đi khắp thế gian như cô từng mơ ước. Trông họ đều có vẻ ổn.

Họ đứng đối diện nhau giữa những người họ hàng. Họ đã học được cách gọi tên nhau.

"Anh dạo này khỏe không?" cô mỉm cười, một nụ cười khách sáo.

"Anh khỏe. Công việc của em vẫn tốt chứ?" anh đáp lại, giọng nói bình thản.

Họ nói vài câu chuyện phiếm về công việc, về cuộc sống. Như hai người thân lâu ngày không gặp. Không ai biết rằng, đằng sau sự bình thản đó là một cơn bão lòng.

Ánh mắt họ vô tình giao nhau trong một khoảnh khắc.

Chỉ một giây ngắn ngủi thôi, nhưng trong đáy mắt đối phương, họ thấy được tất cả. Thấy được nỗi đau vẫn còn đó, thấy được ký ức về những đêm mưa Sài Gòn, thấy được hình bóng của chính mình trong dáng vẻ của bảy năm về trước.

Rồi họ vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Tình yêu của họ không chết. Nó chỉ bị chôn sống, trở thành một bí mật không bao giờ có thể nói ra. Một vết sẹo định mệnh mà cả hai sẽ mang theo, âm ỉ đau nhói, cho đến hết cuộc đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×