dòng máu không thể nào quên

Chương 7: Chuyến Xe Trở Về Sài Gòn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa gỗ sồi đóng sầm lại sau lưng Quân, tạo ra một tiếng động khô khốc, tuyệt vọng. Nó không chỉ đóng lại một không gian, mà còn đóng sầm lại cả một thế giới hạnh phúc, đẩy anh ra ngoài rìa của mái ấm mà anh vừa tìm thấy.

Anh không nhớ mình đã rời khỏi con hẻm nhỏ đó như thế nào. Anh chỉ biết mình cứ đi, đi mãi trong vô định dưới cái nắng trưa gay gắt của Vũng Tàu. Thành phố biển xinh đẹp mà chỉ mới hôm qua anh còn thấy thơ mộng, giờ đây trong mắt anh chỉ còn là một màu xám xịt, vô hồn. Anh đi ngang qua những quán cà phê mà anh và Linh đã định bụng sẽ ghé vào, đi ngang qua bãi biển mà họ đã hứa sẽ cùng nhau đi dạo vào buổi chiều. Mỗi một khung cảnh, đều như một nhát dao cứa vào tim anh.

Anh bắt một chuyến xe khách để quay về Sài Gòn. Chuyến xe duy nhất còn trống chỗ. Anh ngồi co ro ở hàng ghế cuối, tựa đầu vào cửa kính lạnh lẽo, nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài một cách vô hồn. Chiếc nhẫn cầu hôn vẫn còn nằm trong túi áo anh, lạnh lẽo và nặng trĩu.

Cùng lúc đó, bên trong căn nhà nhỏ, sau khi Quân rời đi, Linh cũng như một cái bóng không hồn. Cô không khóc nữa, nước mắt đã cạn khô. Cô lẳng lặng giúp mẹ dọn dẹp, thu dọn lại những mảnh vỡ của hạnh phúc. Bà Mai nhìn con gái, lòng đau như cắt. Bà biết, lỗi lầm của quá khứ, giờ đây lại đang trừng phạt lên đứa con gái vô tội của bà.

"Mẹ xin lỗi... Mẹ xin lỗi con, Linh à..." bà nức nở.

Linh chỉ lắc đầu, ôm lấy mẹ vào lòng. "Không phải lỗi của mẹ đâu. Là do số phận thôi."

Cô nói vậy, nhưng trong lòng lại trống rỗng. Tình yêu, gia đình, tương lai, tất cả những gì cô tin tưởng nhất, đều sụp đổ chỉ trong một buổi sáng. Ngôi nhà mà Quân đang xây, tổ ấm mà họ cùng nhau vun đắp, giờ đây sẽ mãi mãi là một công trình dang dở. Cô phải quay về Sài Gòn, quay về với thực tại phũ phàng. Cô không thể ở lại đây, nơi mỗi một góc nhà đều gợi lại hình bóng của anh.

"Mẹ, con phải về Sài Gòn," cô nói, giọng nói kiên định đến đáng sợ. "Con còn công việc."

Bà Mai nhìn con, lo lắng. "Nhưng con..."

"Con ổn mà," cô cố nặn ra một nụ cười, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Chuyến xe của Linh rời bến Vũng Tàu vào buổi chiều. Có lẽ định mệnh vẫn thích trêu ngươi, chuyến xe của cô và chuyến xe của Quân, tuy khác hãng, khác giờ, nhưng lại cùng đi trên một con đường trở về Sài Gòn. Họ ở gần nhau đến vậy trên cùng một con đường, nhưng lại cách nhau cả một biển trời ngăn cách.

Trên xe, Quân lôi điện thoại ra. Anh mở album ảnh, nơi lưu giữ hàng trăm, hàng ngàn bức ảnh của Linh. Linh đang cười, Linh đang nheo mắt vì nắng, Linh đang tập trung chụp ảnh, Linh đang ngủ gật trên vai anh. Mỗi một bức ảnh, là một mảnh ký ức ngọt ngào, giờ đây lại như một lưỡi dao lam, cứa vào tim anh từng chút một. Anh run run, bấm nút "xóa". Nhưng ngón tay anh cứ khựng lại, không tài nào nhấn xuống được.

Linh cũng vậy. Cô ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng hình ảnh phản chiếu trên tấm kính lại là gương mặt của Quân. Cô nhớ lại dáng vẻ của anh khi cầu hôn, nhớ lại sự dịu dàng của anh, nhớ lại những nụ hôn cháy bỏng. Cô biết mình phải quên, nhưng làm sao để quên được một người đã trở thành một phần linh hồn của mình?

Chuyến xe về Sài Gòn, dài như cả một thế kỷ. Khi xe vào đến trung tâm thành phố, màn đêm đã buông xuống. Sài Gòn vẫn hoa lệ, vẫn rực rỡ ánh đèn. Nhưng đối với hai con người vừa trở về từ một cơn bão định mệnh, thành phố này bỗng trở nên xa lạ và lạnh lẽo đến đáng sợ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×