đồng nghiệp nữ nhờ qua nhà trả ơn và cái kết

Chương 3:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Bảy. Khác với mọi cuối tuần, Hoàng đến công ty sớm hơn một tiếng. Lý do chính thức là cần hoàn tất gấp một số hồ sơ tồn đọng. Lý do thực tế: anh cần phải nhìn thấy Mai và kiểm tra lại sự điềm tĩnh của mình trước khi bước vào cuộc hẹn tối nay.

Anh biết Mai sẽ đến. Cô luôn làm việc, bất kể ngày nghỉ.

Khoảng nửa giờ sau, tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên trên hành lang. Hoàng cúi gằm mặt xuống màn hình, giả vờ tập trung cao độ vào những con số. Anh cảm nhận được Mai bước vào phòng, đi ngang qua bàn làm việc của anh và tiến thẳng vào văn phòng riêng. Cô không nói lời nào.

Hoàng khẽ thở ra. Cảm giác hồi hộp, xen lẫn thất vọng nhẹ, dâng lên. Cô ấy vẫn là người phụ nữ đóng băng đó.

Mười giờ sáng, họ có cuộc họp nhanh với nhóm dự án. Chỉ là cuộc họp thường lệ, nhưng hôm nay, không khí trở nên đặc quánh đối với Hoàng. Anh cảm thấy ánh mắt Mai đang dò xét anh, và anh cũng không thể ngừng quan sát cô.

Mai ngồi ở vị trí chủ tọa, chiếc váy màu be nhạt tôn lên vẻ ngoài thanh lịch. Cô giải thích về kế hoạch tuần tới một cách rõ ràng, giọng điệu sắc sảo, không chút tì vết. Mọi người đều chăm chú, ngoại trừ Hoàng, người đang cố gắng giải mã từng cử chỉ nhỏ của cô.

Anh nhận thấy một sự khác biệt tinh tế: đôi môi cô đỏ hơn một chút, và thỉnh thoảng, cô lại đưa tay lên vén lọn tóc vương trên tai—một cử chỉ bất an hiếm thấy.

Khi cuộc họp gần kết thúc, Mai đưa ra một yêu cầu cuối cùng. "Hoàng," cô gọi tên anh, giọng nói nghiêm túc. "Tôi cần bản tổng hợp dữ liệu này trên bàn tôi trước khi tôi rời đi trưa nay. Có vấn đề gì không?"

"Không vấn đề gì, thưa Trưởng phòng," Hoàng đáp, sự chuyên nghiệp gần như là một cái mặt nạ.

Mai gật đầu, rồi cô lướt ánh mắt qua anh một cách nhanh chóng, trước khi hướng về phía đồng nghiệp khác. Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô không phải là ánh mắt của cấp trên nhìn cấp dưới. Nó là một cái nhìn đầy ẩn ý, một lời nhắc nhở kín đáo: Tôi đang chờ anh tối nay.

Hoàng hiểu.

Sau cuộc họp, Hoàng phải đem bản in tài liệu đến văn phòng Mai. Căn phòng trống, Mai đang ở trong phòng vệ sinh. Hoàng đặt tài liệu lên bàn và chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, Mai bước ra. Cô vẫn chỉnh tề nhưng có vẻ vội vàng. Cánh cửa phòng làm việc không kịp đóng kín.

"Hoàng," cô gọi, giọng cô hơi gấp gáp. Cô đứng tựa vào bàn làm việc, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

"Có chuyện gì không, Trưởng phòng?"

"Tôi muốn xác nhận lại một việc," cô nói, và Hoàng cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Cô muốn hủy bỏ cuộc hẹn?

"Chuyện gì ạ?"

Mai bước lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một mét. Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào cà vạt của anh, một cử chỉ hoàn toàn không phù hợp với nơi làm việc.

"Tối nay," cô nói khẽ, chỉ đủ để anh nghe thấy, hơi thở ấm áp phả vào tai anh. "Đó không phải là chuyện công việc."

Cô chỉnh lại cà vạt cho anh, nhưng ngón tay cô dừng lại lâu hơn mức cần thiết, miết nhẹ vào lớp vải lụa. Cử chỉ này vừa là cảnh báo, vừa là sự xác nhận mãnh liệt về bản chất cuộc hẹn.

Hoàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, mùi hương nước hoa của cô, và sự căng thẳng dồn nén đến mức nghẹt thở giữa hai người. Anh muốn nắm lấy tay cô, nhưng anh biết họ đang ở trong môi trường công sở.

"Tôi đã hiểu, Trưởng phòng," anh đáp lại, giọng khàn đặc vì cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Mai rút tay về. Môi cô hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười gần như không thể nhận ra, nhưng lại mang tính khiêu khích mạnh mẽ. "Tốt. Anh không làm tôi thất vọng."

Cô lùi lại, khôi phục lại khoảng cách an toàn về thể chất và tâm lý.

"Bây giờ anh có thể về được rồi. Hẹn gặp anh tối nay." Cô nói câu cuối cùng bằng một giọng điệu bình thường, như thể đang dặn dò về một nhiệm vụ công việc.

Hoàng bước ra khỏi phòng Mai, đóng cửa lại cẩn thận. Anh cần vài giây để tựa lưng vào tường hành lang, cố gắng hít thở sâu. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán anh. Chỉ một cử chỉ chạm nhẹ, và mọi sự kiềm chế của anh đã sụp đổ.

Anh hiểu rõ ý nghĩa của việc này. Mai không muốn một mối quan hệ công khai, cũng không muốn có sự mơ hồ. Cô muốn một bí mật cuồng nhiệt, một sự giải tỏa cảm xúc nơi cả hai đều là người lớn và đồng thuận, nhưng phải được giữ kín dưới lớp vỏ bọc chuyên nghiệp hoàn hảo của cô.

Nhìn đồng hồ, anh thấy chỉ còn sáu giờ nữa là đến bảy giờ tối. Sáu giờ đồng hồ giữa sự chuyên nghiệp và sự khao khát không thể kiểm soát. Hoàng biết, đây là một trò chơi nguy hiểm, và cô ấy là một người chơi tài tình. Anh chỉ có thể tự chuẩn bị cho màn kịch lớn nhất của cuộc đời mình.

Anh rời khỏi văn phòng, tâm trí bị ám ảnh bởi lời thì thầm và cái chạm tay ngắn ngủi của Mai.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×