đồng nghiệp nữ nhờ qua nhà trả ơn và cái kết

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đúng 7 giờ tối. Hoàng đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu của căn hộ 2102. Anh đã đến sớm 10 phút, nhưng phải dành thời gian đó để ổn định lại nhịp thở và kiểm tra lần cuối sự chỉnh tề của mình trong hành lang yên tĩnh của tòa nhà sang trọng. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản nhưng vừa vặn, không cà vạt, cố gắng toát lên vẻ trưởng thành, tự tin thay vì phong cách công sở.

Anh đưa tay nhấn chuông.

Tiếng chuông ngân lên nhỏ, thanh lịch. Gần như ngay lập tức, cánh cửa mở ra.

Hoàng đã chuẩn bị tâm lý cho một sự bất ngờ, nhưng người đứng trước mặt anh vẫn khiến anh choáng váng.

Mai.

Cô không mặc đồ công sở, không có vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm khắc. Cô mặc một chiếc váy lụa mỏng, màu rượu vang, buông lỏng và mềm mại, tôn lên những đường cong kín đáo nhưng quyến rũ. Chiếc váy gần như không có tay áo, để lộ xương quai xanh tinh tế và bờ vai trần. Tóc cô được búi lỏng, vài lọn rơi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt. Cô không trang điểm đậm, nhưng đôi mắt cô, thường sắc lạnh, giờ lại ánh lên một tia nhìn mềm mại và chủ động đến nguy hiểm.

"Anh đúng giờ," Mai nói, giọng cô trầm ấm hơn nhiều so với khi ở văn phòng.

Hoàng cảm thấy cổ họng khô khốc. Anh đã chuẩn bị sẵn một lời chào chuyên nghiệp, nhưng mọi từ ngữ đều tan biến.

"Vâng. Chào Trưởng phòng." Anh vẫn không thể thoát khỏi thói quen gọi cô bằng chức danh.

Mai cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi và quyến rũ, khiến những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt cô hiện ra.

"Tối nay, chúng ta không nói chuyện công việc, Hoàng," cô khẽ nói, ánh mắt cô xoáy sâu vào anh. "Và anh không cần gọi tôi là Trưởng phòng."

Cô nghiêng người, mở rộng cánh cửa. "Mời vào."

Hoàng bước vào. Không gian bên trong hoàn toàn khác biệt với bất cứ điều gì anh tưởng tượng. Căn hộ rộng rãi, được thiết kế tối giản nhưng cực kỳ ấm cúng. Ánh sáng không đến từ đèn trần chói lóa, mà từ những chiếc đèn sàn và đèn bàn có ánh vàng dịu, tạo ra một bầu không khí thân mật, gần gũi và hơi mờ ảo.

Căn phòng tràn ngập mùi hương của tinh dầu cam Bergamot và nốt hương gỗ đàn hương – một sự pha trộn vừa tươi mới vừa gợi cảm.

"Anh có thể ngồi," Mai chỉ tay về phía chiếc sofa da màu kem. "Tôi đang chuẩn bị bữa tối."

"Để tôi giúp..." Hoàng đề nghị.

"Không cần đâu," Mai ngắt lời. "Anh là khách, và anh là người được trả ơn."

Lời nhấn mạnh vào từ "trả ơn" khiến Hoàng nhớ lại mục đích thực sự của chuyến viếng thăm này. Sự căng thẳng giữa việc anh cố gắng giữ bình tĩnh và khao khát được chạm vào cô đang dần lớn lên.

Anh ngồi xuống sofa. Từ phòng khách, anh có thể nhìn thấy Mai đang bận rộn trong bếp mở. Cô quay lưng lại với anh, chiếc váy lụa nhẹ nhàng chuyển động mỗi khi cô di chuyển. Anh thấy sự mềm mại, nữ tính mà cô luôn giấu kín. Hình ảnh này gần như là một sự tiết lộ cá nhân, một món quà thị giác dành riêng cho anh.

"Món này tôi tự làm," Mai nói vọng ra. "Món Ý, hy vọng anh thích."

"Tôi chắc chắn sẽ thích," Hoàng đáp, giọng anh trầm hơn, không còn sự căng thẳng của người đồng nghiệp.

Mười phút sau, Mai đặt hai ly rượu vang đỏ và một đĩa khai vị lên bàn. Cô ngồi đối diện anh, bắt chéo chân. Hành động này vô cùng tự nhiên, nhưng trong ánh đèn vàng, nó lại toát lên sự gợi cảm đến nghẹt thở.

"Đây là loại vang tôi thích nhất," Mai nói, nhấp một ngụm. "Anh biết không, tôi không thường xuyên mời ai đến đây."

"Tôi biết," Hoàng đáp, cảm thấy mình cần phải nói ra suy nghĩ. "Tôi thật sự bất ngờ về lời mời này."

Mai nhìn thẳng vào mắt anh. "Bất ngờ? Hay anh đã mong chờ nó?"

Câu hỏi của cô như một lưỡi dao sắc bén, xuyên thẳng vào sự thật. Hoàng không né tránh.

"Tôi đã mong chờ nó," anh thừa nhận, hạ giọng. "Kể từ đêm anh và tôi ở văn phòng."

Mai đặt ly rượu xuống, sự tĩnh lặng quay trở lại, nhưng lần này nó không lạnh lẽo. Nó nóng bỏng.

"Đêm đó, tôi thấy anh không chỉ có sự chuyên nghiệp," Mai nói. "Anh có một thứ sức mạnh, một sự điềm tĩnh và một sự quan tâm... mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác. Đó là lý do tại sao anh ở đây."

"Và đây là cách Trưởng phòng trả ơn?" Hoàng hỏi, cố gắng mỉm cười.

"Không chỉ là trả ơn," Mai thì thầm, nghiêng người về phía trước một chút. Cô nắm lấy ly rượu và từ từ nhấp môi. Mắt cô không rời khỏi anh. "Đây là cách tôi khám phá một thứ mà tôi đã kìm nén quá lâu."

Sự căng thẳng đạt đến đỉnh điểm. Họ không còn nói về bữa tối. Họ đang nói về sự hấp dẫn cấm kỵ giữa họ. Hoàng cảm thấy cần phải thu hẹp khoảng cách.

Anh đứng dậy, bước vòng qua bàn cà phê và đứng trước mặt cô. Bóng anh đổ xuống Mai, bao trùm cô trong ánh đèn vàng lờ mờ.

"Mai," anh gọi tên cô một cách chậm rãi, lần đầu tiên không dùng chức danh.

Mai ngẩng đầu lên, ánh mắt cô không hề né tránh, mà chứa đựng sự thách thức và đồng ý.

"Nếu không phải là trả ơn," cô thì thầm, "thì anh muốn gì, Hoàng?"

Hoàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lòa xòa trên má cô, đặt ngón tay anh chạm nhẹ vào làn da mềm mại. Cảm giác ấm áp và sống động.

"Tôi muốn cái mà anh muốn. Không phải ở văn phòng," anh nói, giọng nói đầy khao khát. "Mà là ở đây."

Cô nhắm mắt lại. Một cái gật đầu nhẹ nhàng.

Không cần lời nói nào thêm. Sự căng thẳng đã được giải phóng, mở đường cho một đêm khám phá lẫn nhau mà cả hai đã kìm nén quá lâu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×