đồng nghiệp nữ nhờ qua nhà trả ơn và cái kết

Chương 5:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự im lặng trong căn hộ không còn là khoảng trống khó xử, mà là một sự thỏa thuận ngầm nặng trĩu. Sau khoảnh khắc Hoàng chạm vào tóc Mai, cả hai đều lùi lại một bước, nhưng đó chỉ là lùi về mặt vật lý. Cảm xúc và sự căng thẳng vẫn ở lại, lơ lửng trong không khí.

"Bữa tối đã sẵn sàng," Mai nói, giọng cô đã lấy lại sự điềm tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn còn nóng bỏng. "Chúng ta nên ăn trước khi nguội."

Họ ngồi vào bàn ăn nhỏ, được Mai chuẩn bị kỹ lưỡng. Món pasta sốt kem nấm truffle thơm lừng, cùng với một chai rượu vang đỏ cao cấp.

Tuy nhiên, bữa tối không hề thoải mái. Nó là một màn đối thoại bằng ánh mắt và cử chỉ, nơi thức ăn chỉ là đạo cụ.

Hoàng nhận ra cách Mai ngồi. Ở công ty, cô ngồi thẳng lưng, cẩn trọng. Còn bây giờ, cô thoải mái hơn, đôi khi buông lỏng vai, và mỗi cử động đều có sự duyên dáng tự nhiên.

"Anh có vẻ bất ngờ với căn hộ của tôi," Mai lên tiếng, tay cô lắc nhẹ ly rượu.

"Vâng. Ở công ty, tôi chỉ thấy Trưởng phòng là một người của lý trí và kỷ luật tuyệt đối," Hoàng thừa nhận. "Ở đây... tôi thấy một khía cạnh khác."

Mai mỉm cười, một nụ cười bí ẩn, giống như cô đang chờ đợi một lời khen ngợi.

"Anh nghĩ tôi là người như thế nào khi không làm việc?" cô hỏi.

Hoàng nhấp một ngụm rượu vang, cảm nhận vị chát nhẹ và ấm nồng. Anh nhìn Mai thật lâu, ánh mắt thẳng thắn, không còn sợ hãi nữa.

"Tôi nghĩ, cô là người cô đơn," anh nói chậm rãi. "Và cô đang cố gắng giấu nó bằng công việc, bằng sự hoàn hảo. Giống như tôi."

Lời nói của anh chạm đến Mai. Khuôn mặt cô thoáng qua một sự ngạc nhiên, rồi chuyển thành vẻ xúc động sâu sắc.

"Anh đã nhìn thấu tôi nhanh như vậy sao?" Mai hỏi, giọng cô hơi khàn.

"Đêm đó ở văn phòng, khi cô gục xuống. Tôi đã thấy sự thật," Hoàng đáp.

Sự trung thực này đã loại bỏ hoàn toàn lớp mặt nạ đồng nghiệp của họ. Giờ đây, họ là hai người trưởng thành đang cố gắng kết nối.

Mai nghiêng người về phía trước, cùi chỏ chống lên bàn. "Vậy, nếu chúng ta đều cô đơn, thì tại sao anh lại nghĩ tôi mời anh đến đây để trả ơn?"

"Vì đó là cách duy nhất cô có thể biện minh cho việc phá vỡ quy tắc," Hoàng nhẹ nhàng đáp. "Cô cần một lý do chính đáng để làm điều cô muốn, Mai."

Cái tên "Mai" thốt ra từ miệng anh nghe thật thân mật và gần gũi.

Môi Mai cong lên, sự thích thú ánh lên trong mắt cô. "Anh thông minh hơn tôi nghĩ."

Cô đưa tay qua bàn, lấy một miếng phô mai đặt vào đĩa của anh, ngón tay cô chạm nhẹ vào mu bàn tay anh. Khoảnh khắc chạm xúc đó ngắn ngủi nhưng đầy điện.

"Thứ tôi muốn," Mai tiếp tục, giọng cô gần như thì thầm, "là một đêm không có ánh đèn văn phòng, không có chức vụ. Chỉ có sự thành thật giữa hai người."

Cô nhìn thẳng vào đôi môi Hoàng, một cái nhìn đầy khêu gợi mà anh chưa từng thấy ở cô.

Hoàng cảm thấy cơ thể mình nóng bừng. Anh đặt nĩa xuống, không thể tiếp tục ăn. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay cô, nơi cô vẫn còn giữ chiếc nĩa. Lần này, anh là người chủ động giữ sự chạm xúc.

"Thành thật," Hoàng lặp lại, giọng anh đã trở nên trầm thấp hơn, nặng hơn. "Vậy hãy thành thật đi, Mai. Anh đã yêu thầm cô suốt ba năm."

Nụ cười trên môi Mai tắt hẳn. Cô ngạc nhiên, nhưng không phải sự kinh ngạc sợ hãi, mà là sự kinh ngạc trước lời thú nhận quá thẳng thắn.

"Anh đã kìm nén tốt đấy," cô nói, nhưng bàn tay cô dưới bàn tay anh đã bắt đầu siết nhẹ.

"Kìm nén sự thật đó là cách tôi tôn trọng Trưởng phòng," Hoàng nói, ánh mắt anh đầy rẫy sự khao khát. "Nhưng tôi không thể kìm nén sự khao khát này với người phụ nữ đang ngồi đối diện tôi."

Mai không trả lời. Cô đưa bàn tay còn lại lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt Hoàng. Ngón tay cô vuốt ve xương hàm anh. Khoảnh khắc đó, sự cấm kỵ và sự khao khát bùng nổ.

"Đừng kìm nén nữa, Hoàng," Mai thì thầm, đôi mắt cô lấp lánh như đang thách thức anh. "Nếu đây là cách anh muốn tôi trả ơn... thì tôi đã sẵn lòng."

Cô đứng dậy, bước vòng qua bàn và dừng lại ngay trước mặt Hoàng. Hoàng đứng dậy theo, và họ đứng đối diện nhau, khoảng cách cực kỳ gần.

Hơi thở Mai phả vào mặt anh, mang theo mùi rượu vang nồng ấm. Mắt cô nhìn thẳng vào môi anh.

Không cần lời nói. Sự hấp dẫn và căng thẳng đã dẫn đến một điểm không thể quay đầu lại. Họ đã vượt qua ranh giới của bữa tối, ranh giới của sự chuyên nghiệp.

Hoàng nhẹ nhàng đặt tay lên eo Mai, kéo cô sát vào người mình. Cô không phản kháng, ngược lại, cô chủ động vòng tay qua cổ anh.

Trong ánh đèn vàng dịu, họ không còn là cấp trên và cấp dưới. Họ là hai người trưởng thành đang tìm kiếm sự giải thoát khỏi sự cô đơn và sự ràng buộc. Lời hứa về "ân huệ" đã được chuyển thành một lời mời gọi đầy khao khát.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×