đồng nghiệp nữ nhờ qua nhà trả ơn và cái kết

Chương 6:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự im lặng bao trùm lấy căn hộ 2102. Nó không phải là một sự im lặng tĩnh mịch, mà là sự im lặng tạo nên từ sự khao khát.

Khi Hoàng kéo Mai sát vào người mình, cô hoàn toàn không kháng cự. Cảm giác mềm mại, ấm áp của cơ thể cô, đặc biệt là qua lớp vải lụa mỏng manh, đã đập tan mọi lý trí còn sót lại trong anh.

Mai chủ động áp sát vào Hoàng, vòng tay cô siết nhẹ sau gáy anh, kéo khuôn mặt anh lại gần. Ánh mắt cô không còn sự nghiêm nghị của Trưởng phòng, mà là sự nhuốm màu đam mê và dâng hiến.

"Đây không phải là trả ơn," Mai thì thầm, hơi thở ấm nóng của cô phả vào môi anh. Cô tựa trán vào trán anh, gần đến mức Hoàng có thể cảm nhận được nhịp đập nhanh của trái tim cô. "Đây là cách tôi chọn anh."

Lời thú nhận thẳng thắn này khiến Hoàng ngạc nhiên, và sự kìm nén của anh cuối cùng cũng vỡ vụn. Không phải sự trả ơn hay một đêm vụng trộm đơn thuần; đó là sự lựa chọn cá nhân của Mai.

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, rồi luồn tay vào búi tóc lỏng lẻo. Mai rên khẽ, một âm thanh nhỏ bé, gần như không thể nghe thấy, nhưng lại là chất xúc tác mạnh mẽ nhất.

Nụ hôn đầu tiên giữa họ không phải là sự khám phá vội vã, mà là sự bùng nổ của khao khát bị dồn nén suốt ba năm. Nó bắt đầu chậm rãi, thăm dò, rồi nhanh chóng trở nên mãnh liệt. Hoàng cảm nhận được vị rượu vang, sự mềm mại của môi cô và cảm giác sở hữu cuồng nhiệt mà anh chưa từng dám tưởng tượng.

Mai đáp lại nụ hôn của anh một cách chủ động và táo bạo, gần như đang dẫn dắt anh. Cô không phải là người phụ nữ bị động, mà là người đang lấy lại quyền kiểm soát cảm xúc và khao khát của chính mình.

Họ tách nhau ra, cả hai đều thở dốc. Hoàng vẫn giữ chặt Mai trong vòng tay.

"Tôi... tôi đã nghĩ cô sẽ đuổi tôi về," Hoàng hổn hển, cố gắng lấy lại nhịp thở.

Mai cười, một nụ cười rạng rỡ và tự do. "Nếu là ba tuần trước, có lẽ tôi đã làm thế. Nhưng anh đã thấy tôi vào lúc yếu đuối nhất. Và anh đã bảo vệ tôi."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô đầy sự cảm kích nhưng xen lẫn sự cám dỗ.

"Khoản thưởng tài chính không thể trả được sự bảo vệ đó," Mai nói. "Món quà mà tôi muốn trao, là thứ mà tôi chưa từng trao cho ai, thứ mà tôi giấu kín dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo kia."

Cô đưa tay mình xuống, đặt lên ngực anh, ngay vị trí trái tim.

"Tôi muốn cho anh thấy tôi không chỉ là Trưởng phòng Marketing," cô nói khẽ, giọng đầy nội tâm. "Tôi muốn cho anh thấy người phụ nữ cô đơn khao khát được kết nối, khao khát được chạm vào một người đàn ông hiểu rõ mình."

Hoàng cảm thấy trái tim anh đập mạnh dưới bàn tay cô. Đây không chỉ là về thể xác. Đây là sự trao đổi về tâm hồn – một sự thừa nhận về sự tổn thương và cô đơn mà cả hai đều chia sẻ.

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, rồi ghé vào tai cô.

"Vậy thì, tôi chấp nhận món quà này, Mai," Hoàng thì thầm. "Tôi chấp nhận nó không phải vì tôi là người được trả ơn. Mà vì tôi là người khao khát cô."

Mai siết chặt Hoàng, cô cảm nhận được sự chân thành và mãnh liệt trong lời nói của anh. Cô buông tay, lùi lại một bước, ánh mắt lướt qua cơ thể anh.

"Tốt," cô nói, sự tự tin đã trở lại trong giọng nói. "Vậy hãy để tôi dẫn anh đi."

Cô nắm lấy tay Hoàng, ngón tay cô đan vào ngón tay anh. Cử chỉ nhỏ bé này mang tính biểu tượng lớn lao: ranh giới công việc đã bị xóa bỏ, và họ đã bước vào một không gian riêng tư, chỉ thuộc về hai người.

Cô dẫn anh qua phòng khách, căn hộ ngập tràn ánh sáng vàng dịu. Mỗi bước đi của họ đều mang ý nghĩa của sự chờ đợi và khám phá.

Món quà không thể đong đếm mà Mai trao cho Hoàng không phải là thứ gì đó vật chất, mà là chính cô, sự chân thật và khao khát của cô, được giải phóng trong sự riêng tư tuyệt đối.

Họ dừng lại trước căn phòng ngủ, ánh sáng ở đây còn mờ ảo và dịu dàng hơn. Mai quay lại, đối mặt với Hoàng, ánh mắt cô đầy hứa hẹn.

"Anh đã cứu sự nghiệp của tôi," Mai nói, giọng cô đầy cảm xúc. "Giờ là lúc anh cứu sự cô đơn của tôi."

Hoàng không nói gì, chỉ cúi xuống, và nụ hôn thứ hai của họ, mãnh liệt hơn, đã khóa chặt lại lời hứa về sự kết nối giữa hai tâm hồn đã cô đơn quá lâu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×