đồng nghiệp nữ nhờ qua nhà trả ơn và cái kết

Chương 7:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Họ bước vào phòng ngủ. Căn phòng được thiết kế tối giản, nhưng chiếc giường lớn đặt ở trung tâm, với ga trải giường màu xám đậm và ánh đèn vàng ấm áp từ đèn đầu giường, ngay lập tức thu hút mọi sự chú ý. Không gian đó là sự đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo, kỷ luật của phòng làm việc.

Mai buông tay Hoàng, lùi lại một bước, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời anh. Đó là ánh mắt vừa mời gọi, vừa dò xét, như thể cô đang cho Hoàng cơ hội cuối cùng để thay đổi ý định.

"Anh... đã bao giờ làm điều gì mà anh biết là nguy hiểm chưa?" Mai hỏi, giọng cô khàn và đầy ám ảnh.

Hoàng bước lại gần cô. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má Mai. "Chưa. Cho đến tối nay."

"Thế thì đừng kìm nén," Mai thì thầm, cô nhắm mắt lại, cảm nhận sự chạm của anh.

Nụ hôn thứ ba của họ là sự xác nhận cho sự liều lĩnh đó. Nó kéo dài, sâu hơn, đốt cháy mọi giới hạn. Hoàng cảm nhận được sự tuyệt vọng ẩn giấu dưới sự chuyên nghiệp của Mai; cô không chỉ khao khát thể xác, cô khao khát được giải phóng khỏi áp lực mà cô đã tự đặt lên mình.

Anh nhẹ nhàng kéo khóa sau lưng chiếc váy lụa của cô. Tiếng kéo khóa nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nghe rõ ràng và mang tính biểu tượng của việc phá vỡ rào cản.

Chiếc váy tuột xuống, rơi thành một vũng lụa mềm mại dưới chân Mai. Cô đứng đó, chỉ còn lớp nội y ren đen tinh tế. Cơ thể cô hoàn hảo, mảnh dẻ nhưng đầy sức sống, một vẻ đẹp mà anh chưa từng dám tưởng tượng.

Hoàng cảm thấy choáng váng trước sự táo bạo và sự tin tưởng mà cô dành cho anh.

"Anh đã nhìn thấy rồi đấy," Mai nói, giọng cô đầy thách thức nhưng vẫn giữ được sự kiểm soát. "Đây là Mai mà không ai khác từng thấy. Trừ anh."

"Cô quá đẹp," Hoàng thổn thức, lời khen ngợi thoát ra một cách chân thành nhất.

Anh từ từ đưa tay lên, chạm vào vai cô, rồi vuốt dọc theo cánh tay. Sự tiếp xúc đó không vội vàng, mà là một sự tôn thờ dành cho vẻ đẹp và sự dũng cảm của cô.

Mai cũng không để Hoàng phải chờ đợi. Cô đưa tay ra, bắt đầu cởi bỏ áo sơ mi của anh. Cô hành động dứt khoát, không một chút ngượng ngùng. Mỗi nút áo bung ra là một lớp vỏ bọc khác của anh bị tháo bỏ.

"Tôi không muốn anh chỉ là một đồng nghiệp nghiêm túc," Mai nói, ánh mắt cô cháy bỏng. "Tôi muốn biết anh là ai, không phải trên giấy tờ, mà là chính anh."

Khi chiếc áo sơ mi của Hoàng rơi xuống sàn, sự chú ý của Mai tập trung hoàn toàn vào anh. Cô đưa tay chạm vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập dữ dội.

"Cảm xúc bị kìm nén," cô nhận xét khẽ.

Hoàng nắm lấy tay cô, ấn mạnh lên ngực mình. "Không phải kìm nén. Đó là sự chờ đợi, Mai. Chờ đợi đến khoảnh khắc này."

Không còn lời nói nào. Họ hoàn toàn bị cuốn vào nhau. Sự gợi cảm không đến từ sự vội vàng, mà đến từ sự nhận thức về hành động của họ—họ đang làm điều cấm kỵ, điều mà nếu bị phát hiện, sẽ thay đổi mọi thứ.

Mai đẩy nhẹ Hoàng về phía giường. Anh hiểu ý cô.

Cơ thể họ hòa quyện vào nhau. Không phải là sự chiếm hữu, mà là sự khám phá và trao đổi cảm xúc bị dồn nén. Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn sâu đều là lời thừa nhận về sự hấp dẫn mà họ đã cố gắng phớt lờ suốt ba năm.

Mọi căng thẳng của công việc, mọi áp lực của cuộc sống đều tan biến. Giờ đây chỉ còn là hai con người trưởng thành, tìm thấy sự an ủi và sự giải thoát trong vòng tay của nhau.

Giữa những khoảnh khắc cuồng nhiệt đó, Mai thì thầm vào tai Hoàng, một lời nói mang tính định nghĩa cho mối quan hệ này:

"Anh là bí mật của tôi, Hoàng. Hãy giữ kín nó."

Hoàng siết chặt cô. Anh biết anh đã bước qua ranh giới. Anh không chỉ là người giúp việc. Anh là người tình bí mật của cô.

Trong không gian ấm áp và riêng tư này, bức tường băng giá của Mai đã rạn nứt hoàn toàn, và Hoàng là người duy nhất được chứng kiến sự tan chảy đó.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×