đồng nghiệp nữ nhờ qua nhà trả ơn và cái kết

Chương 8:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những khoảnh khắc cuồng nhiệt, không gian trở nên dịu lại, nhưng hơi ấm và sự thân mật vẫn còn vương vấn. Mai tựa đầu vào vai Hoàng, cả hai nằm trên chiếc giường lớn, được bao bọc bởi ánh đèn mờ ảo và sự yên tĩnh sâu lắng của căn hộ.

Họ không vội nói chuyện, chỉ tận hưởng sự kết nối vừa được thiết lập, một sự kết nối mà họ đã kìm nén quá lâu. Cảm giác này không chỉ là sự thỏa mãn thể xác; nó là sự an ủi sâu sắc khi tìm thấy một người có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc hoàn hảo của nhau.

Mai khẽ cử động, đưa tay lên vuốt ve ngực Hoàng, nơi nhịp tim anh vẫn còn đập mạnh.

"Anh biết không," Mai bắt đầu, giọng cô trầm và đầy nội tâm, "Anh là người duy nhất tôi dám cho phép mình buông lỏng đến mức này."

"Tôi cảm thấy vinh dự," Hoàng đáp lại, giọng anh khàn và chân thành.

"Đừng. Đừng nói từ 'vinh dự'," Mai ngắt lời anh một cách nhẹ nhàng. "Đêm nay không phải về chức vụ. Đêm nay, tôi cần một sự thật khác."

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô đầy sự nghiêm túc và phức tạp.

"Hoàng, tôi phải thành thật với anh. Tôi rất cần anh đêm nay. Tôi cần sự giải thoát khỏi áp lực và sự cô đơn. Nhưng điều này... nó không thể thay đổi mọi thứ."

Hoàng hiểu ý cô. Anh biết cô đang nói về ranh giới công việc. Nhưng anh không thể chấp nhận dễ dàng.

"Cô muốn nói, đây chỉ là một sự kiện ngoại lệ, một lần trả ơn cho sự cứu giúp dự án?" Hoàng hỏi, trong giọng anh có sự tổn thương kín đáo.

Mai nhắm mắt lại, cô thở dài. "Nếu anh muốn gọi nó là 'trả ơn', thì cứ gọi. Nhưng hãy gọi nó là một món nợ đã được thanh toán, và nó không được tái diễn ở công ty."

Cô đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên xương quai xanh của anh, một hành động vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.

"Tôi là Trưởng phòng Marketing," cô nói. "Vị trí của tôi là tất cả những gì tôi có. Anh là một chuyên viên phân tích tài năng. Sự nghiệp của cả hai chúng ta... không thể bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc bộc phát này. Anh hiểu chứ?"

Lời thú nhận của Mai rõ ràng và dứt khoát: cô cần anh, nhưng cô sẽ không hy sinh địa vị của mình vì mối quan hệ này.

Hoàng cảm thấy một sự giằng xé khủng khiếp. Một mặt, anh cảm thấy bị xúc phạm vì bị xếp vào hạng mục "ân huệ đã thanh toán". Mặt khác, anh hiểu nỗi sợ hãi của cô và tình yêu thầm kín dành cho cô khiến anh sẵn lòng chấp nhận mọi điều kiện.

"Tôi đã yêu thầm cô, Mai," Hoàng khẽ nói, lời thú nhận chân thật và đau đớn. "Đó không phải là một món nợ có thể thanh toán một lần rồi quên đi."

Mai ôm chặt anh hơn. "Tôi biết. Và chính sự chân thành đó của anh đã đưa anh đến đây."

"Vậy thì hãy cho nó một cái tên khác, không phải là 'trả ơn'," Hoàng nài nỉ. "Hãy cho nó một cơ hội."

Mai buông anh ra, cô ngồi dậy, mái tóc đen lòa xòa trên vai trần. Cô đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt anh, ánh mắt đầy sự dịu dàng nhưng vẫn kiên quyết.

"Hoàng," cô nói, "Tôi sẽ không nói dối. Tôi cảm thấy bị hấp dẫn bởi anh. Rất mãnh liệt. Nhưng đây là ranh giới duy nhất tôi có thể cho phép: Chúng ta là bí mật của nhau."

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, một lần nữa đưa ra sự thách thức. "Nếu anh chấp nhận rằng khi bước ra khỏi căn hộ này, chúng ta trở lại là đồng nghiệp xa cách, và rằng những khoảnh khắc này phải được giữ kín tuyệt đối... thì chúng ta có thể có những đêm như thế này, bất cứ khi nào tôi cần."

"Anh có thể chấp nhận một mối quan hệ bị định đoạt như thế không?"

Câu hỏi của cô như một viên đạn. Hoàng biết điều kiện này không công bằng. Nó khiến anh phải luôn trong tâm thế chờ đợi, trong khi cô giữ quyền kiểm soát. Nhưng nhìn thấy Mai trong trạng thái yếu đuối và khao khát này, anh không thể nói "Không".

"Tôi chấp nhận," Hoàng thì thầm, giọng anh đầy sự hy sinh và dũng cảm. "Nhưng cô phải biết, tôi chấp nhận không phải vì sự nghiệp. Tôi chấp nhận vì tôi muốn cô, Mai. Kể cả khi chỉ là một bí mật."

Mai mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn nhưng cũng chứa đựng sự cảm kích. Cô cúi xuống, hôn lên môi anh, nụ hôn lần này mang tính khẳng định thỏa thuận.

"Tốt," cô nói. "Anh sẽ không hối hận về những đêm sắp tới, Hoàng."

Cô nằm xuống, áp sát vào người anh một lần nữa, và sự yên tĩnh trở lại, nhưng giờ đây nó là sự yên tĩnh của hai người vừa đạt được một thỏa thuận bí mật và đầy nguy hiểm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×