Ánh sáng mờ ảo của thành phố lọt qua ô cửa sổ không rèm che của phòng làm việc, soi rõ sự hỗn loạn mà chúng tôi vừa tạo ra. Giấy tờ, hồ sơ dự án, và quần áo nằm la liệt dưới sàn.
Hạ Phong nhẹ nhàng đặt tôi xuống sàn, giữa đống giấy tờ. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt anh ta đầy sự thỏa mãn và sở hữu.
"Anh nên đưa em về giường," anh ta nói, giọng anh ta đã trở lại sự trầm ấm nhưng vẫn còn dư vị của sự khao khát.
Tôi lắc đầu, dựa vào vai anh ta. "Tôi thích sự hỗn loạn ở đây. Nó... rất thật."
"Nó là bằng chứng rõ ràng nhất về việc chúng ta đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của việc dọn dẹp," anh ta nhếch môi, giúp tôi kéo chiếc áo sơ mi của anh ta lên lại. Chiếc áo đã nhàu nát, nhưng lại mang theo hơi ấm của cả hai chúng tôi.
Chúng tôi ngồi đó một lúc, cảm nhận nhịp tim chậm lại và cảm giác yên bình bất thường sau cơn bão cấm kỵ.
"Giờ thì, chúng ta cần phải thiết lập quy tắc," Hạ Phong nói, giọng anh ta bất ngờ chuyển sang tông Giám sát viên dự án quen thuộc.
Tôi bật cười khẽ. "Quy tắc? Sau khi anh phá vỡ gần như mọi quy tắc đạo đức và công sở?"
"Đúng vậy," anh ta đáp, nghiêm túc một cách đáng ngạc nhiên. "Vì đây là một dự án dài hạn, An Hạ. Và cấm kỵ chỉ thú vị khi nó được thực hiện có trật tự và kín đáo."
Anh ta đưa tay ra, giúp tôi đứng dậy. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, sẵn sàng nghe.
"Quy tắc thứ nhất," anh ta bắt đầu, giọng anh ta nhỏ nhưng kiên quyết. "Ở nơi làm việc, chúng ta là đồng nghiệp hoàn hảo. Không một ánh mắt thừa, không một lời nói lỡ lời. Chúng ta không quen biết nhau ngoài công việc, trừ những trao đổi chuyên môn."
"Được," tôi gật đầu. Đó là lớp bảo vệ duy nhất của chúng tôi.
"Quy tắc thứ hai," anh ta tiếp tục. "Chỉ có em là người tạo ra lý do dọn dẹp. Anh chỉ là người đáp ứng lời mời. Lý do càng vụng về hoặc nguy hiểm (như vụ thủy tinh vừa rồi), thì cuộc dọn dẹp càng kéo dài."
Tôi mỉm cười, cảm thấy thích thú với sự kiểm soát và sự khéo léo của anh ta. "Tôi thích quy tắc này."
"Và Quy tắc thứ ba," Hạ Phong bước đến bên tôi, tay anh ta đặt lên má tôi, ngón tay cái vuốt nhẹ. "Mọi cuộc 'dọn dẹp' phải được thực hiện một cách triệt để. Chúng ta sẽ không bao giờ để lại nửa chừng hay hối tiếc."
Ánh mắt anh ta trở nên tối sầm, truyền đạt một lời hứa trần trụi về những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Tôi cảm thấy một ngọn lửa mới vừa được nhóm lên.
"Tôi đồng ý với ba quy tắc này," tôi thì thầm, sau đó tôi cúi xuống, hôn anh ta một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy sự hợp tác.
"Tốt," anh ta nói, kéo tôi vào một cái ôm chặt.
Hạ Phong nhanh chóng giúp tôi dọn dẹp những mảnh thủy tinh trên sàn một cách cẩn thận. Sau đó, anh ta gom đống hồ sơ dự án và quần áo của chúng tôi lại, đặt gọn gàng lên ghế. Hành động này, sau tất cả những gì vừa xảy ra, lại có vẻ bình thường một cách kỳ lạ.
"Anh phải đi thật rồi," anh ta nói, nhìn đồng hồ. "Sẽ có người thắc mắc."
Tôi gật đầu. Tôi đi cùng anh ta ra cửa. Khi anh ta mở cửa, căn hộ lại trở nên sáng sủa hơn, và sự hỗn loạn trong phòng làm việc đã tạm thời bị che giấu.
Hạ Phong quay lại nhìn tôi lần cuối, ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc áo sơ mi của anh ta mà tôi đang mặc.
"Giữ chiếc áo đó. Lần tới, anh muốn thấy em mặc nó, và chỉ mặc nó thôi," anh ta thì thầm, giọng anh ta chứa đầy lời mời gọi cho buổi hẹn hò cấm kỵ tiếp theo.
"Anh sẽ có được điều đó," tôi hứa, nụ cười trên môi tôi không còn là của một đồng nghiệp.
Anh ta bước ra khỏi cửa, và khi cánh cửa đóng lại, tôi dựa vào đó, cảm nhận sự đau khổ và ngọt ngào của sự chia ly. Tôi biết, từ giờ trở đi, mỗi ngày ở công ty sẽ là một sự tra tấn khi phải giữ khoảng cách với anh ta.
Nhưng tôi cũng biết, chỉ cần một lý do dễ vỡ khác, Hạ Phong sẽ quay lại, và chúng tôi sẽ lại tiếp tục quá trình "dọn dẹp" đầy lửa cháy và cấm kỵ của mình. Tôi đã sẵn sàng để tạo ra sự hỗn loạn tiếp theo.