Tiếng khóa cửa vang lên như một lời tuyên bố. Căn phòng làm việc, nơi từng là biểu tượng của lý trí và kỷ luật, giờ đây trở thành vùng đất bị chiếm đóng bởi Hạ Phong và tôi.
Anh ta quay lại, sự nghiêm nghị thường thấy đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt nguy hiểm và mãnh liệt. Chiếc bàn làm việc chất đầy tài liệu và hồ sơ dự án giờ đây nằm ngay sau lưng tôi, lạnh lẽo nhưng đầy hứa hẹn.
"Phòng làm việc này cần một sự sắp xếp lại triệt để," Hạ Phong nói, giọng anh ta khàn đặc, gần như không thể nhận ra.
Anh ta tiến lại gần, bàn tay anh ta đưa lên vuốt ve tóc tôi, lọn tóc đen mượt đang xõa trên vai tôi. Động tác đó vừa nhẹ nhàng lại vừa áp đặt.
"Anh thích em trong chiếc áo này," anh ta thì thầm, cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi. "Nó là của anh. Nó khiến em hoàn toàn là tài sản riêng của anh trong ngôi nhà này."
Tôi ngước nhìn anh ta, ánh mắt tôi không còn sợ hãi, mà tràn đầy sự đầu hàng và khát khao. "Vậy thì anh phải... chứng minh rằng tôi thuộc về anh, Hạ Phong."
Đó là lời mời gọi mà anh ta chờ đợi. Anh ta không nói thêm lời nào. Anh ta cúi xuống, nụ hôn lần này mang theo một sức mạnh áp đảo hơn tất thảy. Không còn là trêu chọc, không còn là thăm dò. Đó là sự khẳng định chủ quyền tuyệt đối.
Tay anh ta mạnh mẽ luồn vào chiếc áo phông của tôi, kéo nó lên. Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo của không khí tiếp xúc với da thịt, và ngay sau đó là hơi nóng từ bàn tay anh ta khi nó chạm vào lưng tôi.
Tôi đáp lại nụ hôn với tất cả sự nhiệt thành và bùng nổ đã bị kiềm nén bấy lâu. Tôi cào nhẹ vào lưng anh ta qua lớp áo thun mỏng.
"Sự bừa bộn của em thật sự đang khiêu khích anh," anh ta hổn hển, khi rời môi tôi để chuyển xuống xương quai xanh. "Anh không thể chịu nổi việc thấy ranh giới này chưa được dọn dẹp."
Tôi cảm thấy một sự choáng váng và hưng phấn dâng trào. Anh ta đẩy tôi nhẹ nhàng lên chiếc bàn làm việc, nơi tôi thường ký duyệt các hợp đồng. Giờ đây, chính tôi là hợp đồng đang được anh ta xem xét.
Mọi thứ trên bàn bị gạt sang một bên. Tiếng giấy tờ rơi xuống sàn nhà không quan trọng bằng tiếng thở dốc của chúng tôi.
"Anh muốn em," anh ta nói, giọng anh ta như một lời tuyên bố cuối cùng.
Chiếc áo phông của tôi bị kéo lên hoàn toàn, ném xuống sàn nhà lẫn với những hồ sơ dự án. Tôi chỉ còn lại trong chiếc áo lót. Hạ Phong nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt anh ta là sự pha trộn của khao khát và tôn thờ.
"Đừng nhìn nữa," tôi nói, nhưng giọng tôi gần như là van xin anh ta tiếp tục.
"Không thể," anh ta đáp, và sự thật trần trụi trong giọng nói đó càng khiến tôi mê mẩn hơn. "Em là... sự hỗn loạn đẹp nhất anh từng thấy."
Anh ta cúi xuống, môi anh ta bắt đầu hành trình từ cổ tôi xuống ngực. Mỗi cái chạm đều chính xác và có chủ đích, giống như cách anh ta phê duyệt một dự án. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự đầu hàng hoàn toàn.
Tay tôi run rẩy kéo khóa quần anh ta xuống. Tôi cần phải xóa nhòa sự khác biệt về trang phục và địa vị giữa chúng tôi.
"Em... em đang làm gì thế, An Hạ?" Anh ta hỏi, giọng anh ta trầm xuống vì ngạc nhiên.
"Tôi đang dọn dẹp nốt sự chuyên nghiệp còn sót lại của anh," tôi đáp, nụ cười gợi cảm hiện trên môi. "Chúng ta không thể để lại thứ gì chưa được giải quyết ở đây."
Hạ Phong bật cười, một tiếng cười chiến thắng và mãn nguyện. "Vậy thì, hãy tiếp tục dọn dẹp đi."
Phòng làm việc chìm vào bóng tối hoàn toàn, chỉ còn ánh sáng mờ ảo từ đèn đường hắt vào, và hơi thở nặng nề của hai người đang say sưa trong mối quan hệ cấm kỵ.
Sự dọn dẹp của chúng tôi diễn ra một cách mãnh liệt và lộn xộn. Mọi ranh giới bị phá bỏ, mọi sự chuyên nghiệp bị nghiền nát dưới sức ép của dục vọng nguyên thủy.
Khi mọi thứ lắng xuống, tôi nằm trên chiếc bàn làm việc lạnh lẽo, Hạ Phong ôm lấy tôi. Chiếc áo sơ mi của anh ta đã bị rơi xuống đất từ lúc nào.
"Đã sạch sẽ chưa?" Tôi hỏi, giọng tôi khàn đặc và kiệt sức.
Anh ta hôn nhẹ lên trán tôi, nơi anh ta vừa tháo chiếc kẹp tóc. "Chưa. Căn hộ của em còn nhiều thứ phải dọn dẹp lắm, An Hạ. Và anh có đủ thời gian để giúp em."
Chúng tôi nằm đó, giữa đống hồ sơ dự án bị vứt bừa bãi, cảm nhận sự kết nối cấm kỵ vừa hình thành. Tôi biết, từ giờ trở đi, việc dọn dẹp nhà sẽ là mật mã, là cái cớ trần trụi cho những buổi hẹn hò lén lút của chúng tôi.
"Vậy, khi nào chúng ta dọn dẹp tiếp?" Tôi hỏi.
Hạ Phong siết chặt tôi hơn. "Ngay khi anh tìm được một chiếc hộp rác lớn hơn cho những ranh giới của chúng ta."