Sáng thứ Hai. Ánh đèn huỳnh quang trong văn phòng rọi lên từng khuôn mặt, nhưng khuôn mặt tôi thì nóng ran một cách đáng ngờ. Tôi cố gắng tập trung vào màn hình máy tính, nhưng sự chú ý của tôi cứ liên tục bị hút về phía bàn làm việc của Hạ Phong, cách tôi khoảng hai mươi bước chân và một bức tường kính ngăn cách.
Hạ Phong ngồi đó, trầm tĩnh và chuyên nghiệp như thể anh ta vừa trải qua một cuối tuần hoàn toàn bình lặng với những bản báo cáo tài chính và sắp xếp tủ hồ sơ cá nhân. Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt mà tôi đã mặc qua hai cuộc "dọn dẹp" đã biến mất. Anh ta đang mặc một bộ vest xám than hoàn hảo, cà vạt thắt chặt đến mức tôi cảm thấy sự kiểm soát của anh ta gần như là một lớp giáp vô hình.
Anh ta nâng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, và trong tích tắc, ánh mắt anh ta lướt qua tôi. Nhanh như một cái chớp mắt, không hề có dấu hiệu nhận biết, không hề có sự thân mật. Đó chính xác là Quy tắc thứ nhất mà anh ta đã thiết lập: Chúng ta là đồng nghiệp hoàn hảo.
Nhưng dưới lớp bàn giấy đó, đùi tôi lại nóng rực lên, bởi tôi nhớ rõ cái chạm, cái siết eo của anh ta, và những lời thì thầm trong căn phòng làm việc khóa kín. Sự im lặng giữa chúng tôi lúc này không phải là xa cách, mà là một sợi dây căng như dây đàn, bị nén chặt đến cực điểm.
Tôi cầm chiếc cốc của mình đi về phía máy pha cà phê. Đó là một hành lang hẹp, và tôi biết, đó là cơ hội duy nhất để kiểm tra giới hạn của anh ta.
Khi tôi quay lại, Hạ Phong đã đứng ngay đó, trước máy pha cà phê, đang đợi. Anh ta quay lưng lại phía tôi, và tôi biết anh ta đã cảm nhận được sự hiện diện của tôi ngay khi tôi bước vào.
Chúng tôi đứng cạnh nhau, chỉ cách nhau vài phân. Mùi hương gỗ đàn hương từ người anh ta lan tỏa, hoàn toàn tương phản với mùi cà phê và mực in xung quanh.
"Tiến độ dự án 'Mùa Hè' thế nào, An Hạ?" Anh ta hỏi, giọng anh ta lạnh lùng và chuyên nghiệp.
"Đang tiến triển tốt, thưa Sếp Hạ Phong. Tôi sẽ gửi bản cập nhật trước buổi trưa," tôi đáp, cũng dùng tông giọng chuẩn mực.
"Tốt. Tôi không thích những thứ hỗn loạn trên bàn làm việc."
Tôi biết anh ta đang nói về cái gì. "Tôi đã dọn dẹp hết rồi. Sạch sẽ."
Anh ta đưa tay ra, lấy chiếc cốc cà phê của mình. Ngón tay anh ta vô tình lướt qua mu bàn tay tôi. Cái chạm đó chỉ kéo dài nửa giây, nhưng nó mang theo sự càn rỡ của đêm thứ Bảy.
"Chưa sạch sẽ đâu," anh ta nói khẽ, giọng anh ta đột ngột chuyển sang âm vực trầm thấp, chỉ đủ để tôi nghe thấy. "Anh vẫn đang mặc chiếc áo của em trên người."
Tim tôi đập mạnh. Anh ta đang nhắc đến chiếc áo sơ mi của anh ta mà tôi đã cất kỹ trong phòng ngủ. Đó là một lời nhắc nhở trần trụi về Quy tắc thứ ba: không hối tiếc, và không để lại nửa chừng.
Tôi đưa cốc cà phê lên môi, cố gắng che giấu nụ cười đang dâng lên. "Tôi cũng đang nhớ chiếc áo thun của tôi. Nó bị hỏng rồi."
"Đồ cũ nên được thay thế bằng đồ mới, An Hạ," anh ta nói, không hề nhìn tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được nụ cười kín đáo trên môi anh ta. "Hãy tìm một lý do đáng tin hơn lần trước. Anh không muốn lãng phí thời gian của mình."
Anh ta quay người, đi ra khỏi hành lang, trở lại bàn làm việc.
Tôi đứng đó một mình, cảm thấy hơi nóng từ cà phê không bằng hơi nóng đang lan tỏa trong tôi. Anh ta muốn một lý do đáng tin. Anh ta muốn tôi tuân thủ Quy tắc thứ hai.
Tôi nhìn xung quanh. Văn phòng này quá trật tự, quá gọn gàng. Tôi không thể làm vỡ ly thủy tinh ở đây.
Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy một mẩu giấy ghi chú nhỏ dán trên máy tính của mình. Nó là chữ viết tay của Hạ Phong, được đặt ở đó từ lúc nào không hay.
Rèm cửa phòng ngủ của em vẫn bị hỏng. Nó không che được ánh sáng (hay bất cứ thứ gì khác) vào ban đêm. Anh không thích điều đó. Tối thứ Bảy, 8 giờ tối. Dụng cụ vẫn còn ở nhà em.
Không cần lý do dễ vỡ nào nữa. Anh ta đã tạo ra lý do hoàn hảo: Sự cần thiết phải che giấu. Và anh ta đã chỉ định thời gian và địa điểm.
Tôi xé mẩu giấy, vo tròn nó trong lòng bàn tay. Mối quan hệ cấm kỵ của chúng tôi không chỉ là trò chơi. Nó là một dự án ngầm được lên kế hoạch tỉ mỉ bởi chính người quản lý dự án khó tính nhất. Và tôi, tôi hoàn toàn sẵn lòng trở thành người thi công cho dự án này.
Tối thứ Bảy. Tôi mỉm cười, cảm nhận sự chờ đợi đang gặm nhấm từng giây phút của tuần làm việc này.