Năm ngày chờ đợi trôi qua chậm chạp như một bản báo cáo dài hàng trăm trang. Mỗi khi thấy Hạ Phong ở văn phòng, tôi phải kìm nén mọi khao khát được chạm vào anh ta. Anh ta thực hiện Quy tắc thứ nhất một cách hoàn hảo, thậm chí còn lạnh lùng và xa cách hơn bình thường, như thể tôi là người mới vào và chưa nắm rõ quy trình làm việc.
Sự lạnh lùng đó càng làm tăng thêm kích thích khi tôi nghĩ đến tối thứ Bảy. Nó giống như một sự bù đắp tàn nhẫn: càng chuyên nghiệp ở công ty, thì càng trần trụi ở nhà tôi.
Tôi đã dọn dẹp căn hộ sạch sẽ trong suốt tuần, chỉ trừ khu vực cửa sổ phòng ngủ và một vài vật dụng cá nhân tôi cố ý để lại trên bàn trang điểm, đặc biệt là chiếc hộp màu hồng nhỏ. Tôi muốn anh ta thấy rõ sự chuẩn bị của tôi.
Đúng 8 giờ tối thứ Bảy, chuông cửa reo. Tôi đã tắm rửa sạch sẽ, và lần này, tôi mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của Hạ Phong. Nó vẫn còn mùi hương phảng phất của anh ta, nhưng tôi cảm thấy nó đã mang một mùi hương thân mật hơn, là sự pha trộn của tôi và anh ta. Tôi không mặc gì bên trong.
Tôi mở cửa. Hạ Phong đứng đó. Anh ta mặc chiếc áo thun đen và quần jean như lần trước, nhưng trên tay anh ta là hộp dụng cụ và... một chiếc chai rượu vang đỏ đắt tiền.
Ánh mắt anh ta lập tức lướt qua tôi. Tôi thấy đôi mắt anh ta tối sầm lại ngay lập tức, và một nụ cười chiến thắng chậm rãi xuất hiện.
"Chào, An Hạ," anh ta nói, giọng anh ta trầm và khàn, khác hẳn với giọng Giám sát viên dự án. "Tôi đến để lắp rèm cửa. Và sau đó, chúng ta có thể khai vị với chút vang này."
Tôi dựa vào khung cửa, cảm nhận chiếc áo sơ mi mềm mại cọ xát vào da thịt. "Chào Hạ Phong. Tôi nghĩ rượu vang là một ý tưởng hay. Nó giúp làm dịu sự căng thẳng sau một tuần dài đầy rẫy quy tắc và kỷ luật."
Anh ta bước vào, đặt rượu vang và hộp dụng cụ xuống. Anh ta nhìn quanh căn hộ, nó đã gọn gàng hơn nhiều so với lần trước.
"Tôi thấy em đã thực hiện công việc dọn dẹp sơ bộ khá tốt," anh ta nhận xét, nhưng ánh mắt anh ta vẫn dán vào tôi. "Nhưng em đã quên không mặc quần."
"Đúng vậy," tôi thừa nhận, cảm thấy mặt mình nóng ran nhưng lại thích thú với sự táo bạo này. "Tôi đang thực hiện yêu cầu của anh: 'Mặc nó, và chỉ mặc nó thôi.' Tôi không muốn làm anh thất vọng với sự thiếu triệt để."
Hạ Phong bước đến gần tôi, tay anh ta nhẹ nhàng chạm vào cổ áo sơ mi, kéo nhẹ một góc. "Em là người học việc rất nhanh, An Hạ."
Anh ta vòng tay qua lưng tôi, siết chặt tôi vào lòng anh ta. Nụ hôn lần này đến không cần lời mời, nhưng nó lại chậm rãi và sâu sắc, như thể anh ta đang bù đắp cho năm ngày chờ đợi mòn mỏi.
Tôi cảm nhận được sự nóng bỏng ngay dưới lớp áo mỏng của anh ta. Môi tôi nếm được vị tham lam và sự sở hữu rõ ràng.
"Chúng ta không thể lắp rèm với chiếc áo này," tôi thở dốc khi anh ta buông ra. "Anh sẽ làm bẩn nó."
"Anh sẽ cởi nó ra sau," anh ta đáp, nụ cười anh ta vừa quyến rũ lại vừa tàn nhẫn. "Giờ thì, đến phòng ngủ. Công việc chính đang chờ chúng ta."
Chúng tôi bước vào phòng ngủ. Hạ Phong lập tức nhìn thấy chiếc hộp màu hồng nằm trên bàn. Anh ta cầm nó lên, xem xét nó dưới ánh sáng lờ mờ.
"Đây là một vật dụng quan trọng," anh ta nói, giọng anh ta đầy ẩn ý. "Chúng ta cần đảm bảo nó được sử dụng đúng chức năng sau khi rèm được lắp xong."
Anh ta đặt chiếc hộp xuống, rồi đi thẳng đến cửa sổ. Anh ta nhanh chóng lắp thanh treo rèm, làm việc với sự tỉ mỉ và mạnh mẽ mà tôi luôn thấy ở anh ta trong công việc. Tôi đứng đó, dựa vào khung cửa, chỉ nhìn anh ta.
Khi anh ta lắp xong chiếc rèm cuối cùng, anh ta bước lùi lại để kiểm tra. Anh ta kéo rèm lại, và căn phòng ngủ ngay lập tức chìm vào bóng tối gần như tuyệt đối.
"Xong," anh ta tuyên bố. "Giờ thì, không ai có thể nhìn thấy chúng ta nữa."
Anh ta quay lại. Tôi cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của anh ta xuyên qua bóng tối.
"Anh đã hoàn thành phần việc của mình. Giờ là lúc em thực hiện nhiệm vụ của em," Hạ Phong nói, giọng anh ta như một mệnh lệnh cuối cùng.
Anh ta tiến lại gần, và trong bóng tối, tay anh ta nhẹ nhàng kéo chiếc áo sơ mi của anh ta đang mặc trên người tôi, để nó tuột xuống sàn. Mọi lớp vỏ bọc và rào cản đều biến mất theo chiếc áo.
Chúng tôi không còn là Giám sát viên dự án và Biên tập viên nội dung. Chúng tôi là hai người đang đắm chìm trong mối quan hệ cấm kỵ dưới lớp vỏ bọc tinh tế của việc dọn nhà và lắp rèm.
"Chào mừng trở lại, An Hạ," anh ta thì thầm, rồi anh ta hoàn toàn chiếm lấy tôi trong bóng tối. Lời hứa của rượu vang đỏ, và của sự dọn dẹp triệt để, đã bắt đầu được thực hiện.