đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 13:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng tối trong phòng ngủ không chỉ che giấu hành vi của chúng tôi, mà còn phóng đại mọi giác quan. Tiếng thở dốc, tiếng da thịt chạm nhau, và mùi hương của sự khao khát đều trở nên rõ ràng và mãnh liệt hơn. Căn phòng hoàn toàn kín đáo nhờ chiếc rèm mới lắp, biến nơi này thành một thế giới riêng mà chúng tôi vừa tạo ra.

Hạ Phong không hề vội vàng. Sự kiểm soát mà anh ta luôn thể hiện trong công việc, giờ đây, được sử dụng để khám phá tôi. Anh ta không chỉ hôn; anh ta khắc sâu nụ hôn, như thể muốn đánh dấu lãnh thổ.

Tôi cảm nhận được sự tỉ mỉ của anh ta. Anh ta không phải là người bừa bộn hay ngẫu hứng trong bất cứ việc gì, kể cả trong sự cấm kỵ này. Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn đều có chủ đích, kéo dài đủ lâu để tôi cảm thấy hoàn toàn bị áp đảo và đầu hàng.

"Anh muốn em phải nhớ rõ," anh ta thì thầm vào tai tôi, giọng anh ta khàn đặc và nóng bỏng. "Nhớ rõ mọi chi tiết của buổi 'dọn dẹp' đêm nay."

Tôi không thể nói thành lời, chỉ biết đáp lại bằng một cái ôm siết và những tiếng rên rỉ nhỏ.

Trong cơn bùng nổ của cảm xúc, chúng tôi vô tình va vào chiếc hộp màu hồng nằm trên bàn trang điểm. Nó rơi xuống sàn, tạo ra một tiếng động cạch nhỏ, nhưng trong sự im lặng của căn phòng kín đáo, nó nghe như một tiếng súng.

Tôi giật mình, lý trí đột nhiên quay trở lại.

"Ôi, chiếc hộp..." tôi hổn hển.

Hạ Phong dừng lại. Anh ta không hề bực tức, mà bật cười khẽ, một tiếng cười chiến thắng và nguy hiểm. Anh ta cúi xuống, nhặt chiếc hộp và đặt nó trở lại bàn, nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên.

"Bài học đầu tiên về sự kín đáo, An Hạ," anh ta nói, giọng anh ta chứa đầy sự trêu chọc và dạy bảo. "Nếu chúng ta muốn giữ bí mật này, chúng ta phải học cách làm mọi thứ im lặng và không để lại dấu vết."

Anh ta quay lại, tiến về phía tôi. Anh ta dùng cả hai tay nắm lấy eo tôi, ấn nhẹ tôi về phía chiếc giường lộn xộn.

"Anh không muốn bất cứ tiếng động nào lọt ra ngoài cửa sổ, hay một mảnh vỡ nào bị sót lại trên sàn nhà. Chúng ta sẽ không làm vỡ thêm ly thủy tinh nào nữa, và sẽ không làm rơi bất cứ thứ gì." Anh ta nói, giọng anh ta chậm rãi, nhưng mỗi từ đều là một mệnh lệnh.

Anh ta nâng tôi lên, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường. Chiếc chăn, chiếc gối, tất cả đều mềm mại và ấm áp, tương phản hoàn toàn với sự cứng rắn và khao khát của anh ta.

"Thế nên, chúng ta cần phải làm việc tỉ mỉ hơn," anh ta tiếp tục, cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi trong bóng tối. "Chúng ta sẽ chỉ để lại những dấu vết cảm xúc sâu bên trong, nơi không ai có thể nhìn thấy."

Anh ta bắt đầu khám phá tôi một lần nữa, nhưng lần này, mọi hành động của anh ta đều được kiểm soát tuyệt đối. Sự chậm rãi và tinh tế đó càng làm tăng thêm sự kích thích. Anh ta không chỉ đang thỏa mãn dục vọng; anh ta đang dạy tôi cách sống trong mối quan hệ cấm kỵ này.

Mỗi cái chạm đều được tính toán. Mỗi tiếng rên rỉ đều bị chặn lại bằng một nụ hôn sâu và nồng nàn. Chúng tôi không tạo ra tiếng động; chúng tôi chỉ tạo ra nhịp điệu của riêng mình.

Dưới sự hướng dẫn của Hạ Phong, tôi học được cách kìm nén tiếng thở dốc, cách di chuyển một cách im lặng và nhịp nhàng. Đó là một bài học tình dục được ngụy trang dưới lớp vỏ của sự kín đáo.

Khi mọi thứ lắng xuống, chúng tôi nằm cạnh nhau, mồ hôi ướt đẫm, nhưng căn phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, ngoài tiếng thở đều đặn của hai chúng tôi.

"Đã dọn dẹp xong chưa, Hạ Phong?" Tôi hỏi khẽ, giọng tôi yếu ớt.

Anh ta cười, một nụ cười thỏa mãn. "Chỉ là sắp xếp xong một phần. Giờ thì, chúng ta cần phải kiểm tra những vật dụng đã được dọn dẹp kỹ lưỡng, để đảm bảo không có gì bị bỏ sót."

Tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Trong thế giới của chúng tôi, "kiểm tra" là một cái cớ, và "dọn dẹp" là một mật mã. Và tôi, tôi không hề có ý định phàn nàn về sự tỉ mỉ trong công việc của Giám sát viên dự án này.

Chúng tôi nằm trong bóng tối, chờ đợi sự khởi đầu của vòng kiểm tra tiếp theo.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×