đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 14:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng yếu ớt từ đồng hồ điện tử trên đầu giường cho thấy đã gần nửa đêm. Không khí trong phòng ngủ vẫn còn đặc quánh mùi hương của dục vọng, nhưng giờ đây, nó đã lắng xuống thành một sự ấm áp và thân mật đáng ngạc nhiên.

Hạ Phong nằm nghiêng, chống tay nhìn tôi. Khuôn mặt anh ta, trong bóng tối, mất đi vẻ nghiêm nghị thường thấy, chỉ còn lại sự mềm mại và quyến rũ của một người đàn ông vừa thỏa mãn.

"Anh không thể tin được là anh đã dùng cái cớ 'lắp rèm cửa' để làm việc này," anh ta thì thầm, ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt dọc xương quai xanh của tôi.

"Và tôi không thể tin được tôi đã làm vỡ một chồng ly thủy tinh chỉ để anh quay lại," tôi đáp, cười khúc khích. "Chúng ta đúng là một cặp đôi rối loạn và có tổ chức."

Anh ta siết nhẹ eo tôi. "Đúng vậy. Sự rối loạn chỉ là vỏ bọc. Tổ chức mới là bản chất của chúng ta."

Rồi, anh ta ngồi dậy. Tôi thấy bóng dáng vạm vỡ của anh ta trong ánh sáng mờ ảo. Anh ta với tay lấy chiếc áo sơ mi của mình nằm trên sàn.

"Tôi nghĩ anh nên mặc áo của tôi đi," tôi nói, đẩy chiếc áo sơ mi của anh ta về phía anh.

Hạ Phong nhìn chiếc áo một lúc, rồi nhìn tôi. "Không. Anh sẽ để nó lại cho em. Nó là dụng cụ dọn dẹp chính thức của chúng ta. Em phải giữ nó cẩn thận."

Anh ta mặc lại chiếc áo thun đen của mình. Sau đó, anh ta bước đến bàn trang điểm, nơi chiếc hộp màu hồng nhỏ vẫn nằm đó. Anh ta cầm nó lên, ngắm nghía trong tay.

"Và còn cái này," anh ta nói. "Anh nghĩ chúng ta đã quên mất một công đoạn quan trọng trong quá trình dọn dẹp triệt để. Anh sẽ mang nó đi."

"Mang đi?" Tôi ngạc nhiên. "Tại sao?"

Hạ Phong quay lại, nở một nụ cười bí ẩn và quyến rũ. "Nếu nó ở đây, em sẽ có lý do để nhớ anh. Nhưng nếu nó ở chỗ anh, em sẽ có lý do để gọi anh quay lại để lấy lại nó."

Anh ta bước đến bên giường, đặt chiếc hộp vào túi quần sau một cách cẩn thận. "Đây là lời hứa bất diệt của chúng ta, An Hạ. Một vật thế chấp. Em sẽ cần nó, và em sẽ cần anh. Đó là công thức hoàn hảo cho những buổi dọn dẹp tiếp theo."

Tôi cảm thấy một sự kích thích và thách thức dâng lên. Hạ Phong không chỉ muốn một mối quan hệ thể xác lén lút; anh ta muốn một trò chơi tâm lý hoàn hảo.

"Anh đúng là một thiên tài tàn nhẫn," tôi thừa nhận. "Nhưng nếu tôi không gọi anh, anh sẽ làm gì?"

Hạ Phong cúi xuống, hôn lên môi tôi một cách nhẹ nhàng. "Anh sẽ tìm thấy một lý do công việc để đến căn hộ của em. Có lẽ anh sẽ cần phải kiểm tra những mảnh thủy tinh đã được dọn dẹp kỹ lưỡng chưa. Hoặc anh sẽ nói rằng anh cần một không gian yên tĩnh để hoàn thành báo cáo dự án 'Mùa Hè'."

"Vậy thì, anh đã có nhiều lý do hợp pháp hơn tôi rồi," tôi cười.

"Không sao," anh ta nói, giọng anh ta ấm áp. "Anh thích sự chủ động của em. Lần tới, hãy để lại một dấu vết ở văn phòng mà chỉ có anh mới hiểu được. Một tín hiệu bí mật."

Anh ta đứng dậy, vuốt nhẹ tóc tôi lần cuối. "Anh phải đi. Và nhớ Quy tắc thứ nhất. Sáng mai, chúng ta là đồng nghiệp xa cách, không một ánh mắt thừa."

"Tôi nhớ rồi, Sếp Hạ Phong," tôi đáp lại, dùng giọng điệu công sở nghiêm túc.

Khi anh ta bước ra khỏi phòng ngủ, tôi cảm thấy một sự trống rỗng ngay lập tức. Tiếng cửa căn hộ đóng lại là dấu chấm hết cho Hồi I của chúng tôi.

Tôi nằm một mình trên giường, nhìn vào chiếc áo sơ mi của anh ta. Mối quan hệ của chúng tôi đã được xây dựng trên sự cấm kỵ, dối trá, và những vật dụng thế chấp đơn giản nhất. Và tôi biết, tôi đã hoàn toàn nghiện trò chơi này.

Tôi nhắm mắt lại. Trong đầu tôi đã bắt đầu hình thành kế hoạch để lại một "dấu vết" ở văn phòng vào sáng thứ Hai. Tôi sẽ làm mọi cách để Hạ Phong quay lại, để hoàn thành những công đoạn "dọn dẹp" còn dang dở.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×