đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 15:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai. Văn phòng bừng sáng trong ánh nắng sớm, và sự chuyên nghiệp lại được tái lập một cách lạnh lùng. Hạ Phong đến sớm, hoàn toàn không nhìn về phía bàn của tôi. Anh ta đeo cặp kính gọng kim loại, làm tăng thêm vẻ lãnh đạm và trí thức.

Tôi mặc một chiếc váy công sở màu xanh than, kín đáo và thanh lịch. Tôi cố gắng tập trung vào công việc, nhưng trong đầu tôi, dự án ngầm mang tên Hạ Phong đã chiếm trọn mọi suy nghĩ.

Tôi nhớ lời anh ta: “Hãy để lại một dấu vết ở văn phòng mà chỉ có anh mới hiểu được. Một tín hiệu bí mật.”

Tôi nhìn quanh bàn làm việc của mình. Hồ sơ, bút, máy tính. Mọi thứ đều quá bình thường. Dấu vết không được quá lộ liễu, nhưng cũng phải kích thích và gợi mở.

Tôi quyết định sử dụng Hồ sơ Dự án Mùa Hè.

Tôi mở bản báo cáo mới nhất của mình, xem xét nó một cách kỹ lưỡng. Sau đó, tôi gõ thêm một dòng vào phần "Vật tư cần bổ sung" ở cuối trang:

1. Rèm cửa phòng ngủ (Đã lắp). 2. Thay thế ly thủy tinh (Đã mua). 3. Hộp dụng cụ màu hồng (Thiếu, cần Giám sát viên thu hồi).

Tôi in bản báo cáo đó ra, sau đó xóa dòng đó trên file máy tính. Chi tiết này quá nhỏ, quá vô lý đối với bất kỳ ai khác, nhưng nó là mật mã hoàn hảo dành cho Hạ Phong. Nó nhắc nhở anh ta rằng chiếc hộp màu hồng, vật thế chấp của chúng tôi, đang nằm trong túi anh ta, và rằng tôi đang yêu cầu anh ta quay lại để "thu hồi" nó.

Tôi chỉnh sửa lại một vài chỗ trên bản báo cáo. Sau đó, tôi cầm tập hồ sơ, đi thẳng đến bàn làm việc của Hạ Phong.

Anh ta đang gõ máy tính, nghiêm túc.

"Sếp Hạ Phong," tôi nói, giọng tôi khô khan và chuyên nghiệp.

Anh ta ngước lên, đôi mắt anh ta không hề có một chút cảm xúc nào ngoài sự tập trung. "Gì thế, An Hạ?"

"Đây là bản cập nhật tiến độ Dự án Mùa Hè. Tôi đã tự kiểm tra lần cuối, mọi thứ đã được triệt để xử lý. Anh vui lòng xem xét và ký duyệt."

Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn anh ta, cố tình để nó mở ở trang cuối nơi tôi đã thêm dòng mật mã.

Hạ Phong cầm tập hồ sơ lên, ánh mắt anh ta lướt nhanh qua khuôn mặt tôi. "Tốt. Tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết. Cô có thể về chỗ làm việc."

Tôi quay lưng đi, tim đập thình thịch. Tôi cảm thấy anh ta đang nhìn theo, nhưng tôi không dám quay lại.

Khi tôi ngồi xuống bàn làm việc của mình, tôi vô thức nhìn qua bức tường kính. Hạ Phong đang đeo kính, cúi đầu, hoàn toàn tập trung vào tập hồ sơ.

Anh ta lật giở từng trang với tốc độ kinh người của một Giám sát viên. Rồi, anh ta dừng lại ở trang cuối, nơi có phần "Vật tư cần bổ sung".

Tôi thấy vai anh ta căng lại một chút, nhưng khuôn mặt anh ta không hề thay đổi. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc kính ra, dùng ngón tay xoa nhẹ sống mũi.

Sau đó, anh ta dùng bút đỏ gạch ngang mục 3, mục "Hộp dụng cụ màu hồng (Thiếu, cần Giám sát viên thu hồi)".

Anh ta không hề nhìn tôi. Anh ta chỉ viết một chữ duy nhất, màu đỏ, ngay bên cạnh dòng gạch ngang đó:

Đã Xử Lý.

Và bên dưới chữ ký của anh ta là một dòng ghi chú nhỏ, gần như không thể thấy:

Tối Chủ Nhật. 7 giờ. Không rèm.

Tôi gần như bật cười thành tiếng. Anh ta không chỉ chấp nhận mật mã, anh ta còn thay đổi thời gian và tăng mức độ nguy hiểm của buổi dọn dẹp tiếp theo. Không rèm. Anh ta muốn sự hỗn loạn và khao khát của chúng tôi diễn ra dưới ánh sáng.

Tôi biết, tôi đã mở một cánh cửa cấm kỵ khác. Và tôi sẽ không bao giờ đóng nó lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×