đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 16:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáu ngày làm việc trong sự im lặng và xa cách là một sự tra tấn ngọt ngào. Mỗi khi đi qua bàn làm việc của Hạ Phong, tôi đều cảm thấy ngọn lửa trong mình lại bùng lên. Anh ta đeo chiếc mặt nạ Giám sát viên hoàn hảo, nhưng tôi lại biết rõ sự hoang dã nằm ẩn dưới lớp áo vest phẳng phiu đó.

Tối Chủ Nhật, 6 giờ 45 phút.

Tôi mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen, mỏng và gần như trong suốt. Tôi đã không bật đèn trong phòng ngủ. Tôi đã tự gỡ bỏ chiếc rèm mà anh ta đã dày công lắp đặt. Căn phòng hoàn toàn trần trụi dưới ánh sáng xanh lạnh lẽo của đèn đường và ánh trăng.

Tôi cố ý tạo ra một bãi chiến trường nhỏ trên giường. Không phải quần áo bẩn, mà là sách vở chuyên môn, vài chiếc bút chì màu, và một chiếc laptop mở sẵn. Đó là một sự hỗn loạn trí tuệ và cá nhân, hoàn toàn phù hợp với tính cách của tôi.

Đúng 7 giờ, chuông cửa reo.

Tôi mở cửa. Hạ Phong đứng đó. Anh ta không mang theo hộp dụng cụ. Anh ta chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám than, bên trong là áo thun cổ tròn và quần jean. Trông anh ta thư giãn hơn, nhưng ánh mắt anh ta lại căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Chào, An Hạ," anh ta nói, giọng anh ta trầm và khàn đặc, đầy sự mong chờ.

"Chào, Hạ Phong," tôi đáp, dựa vào khung cửa, để ánh sáng từ hành lang rọi vào chiếc váy lụa mỏng manh.

Ánh mắt anh ta lướt xuống cơ thể tôi, rồi dừng lại ở phòng ngủ tối om phía sau. Anh ta thấy chiếc rèm đã bị gỡ.

"Em đã rất tuân thủ điều kiện của anh," anh ta nói, bước vào, khép cửa lại. "Không rèm."

"Tôi không thích sự che giấu, Hạ Phong," tôi nói, cố tình dùng giọng thách thức. "Nếu chúng ta là cấm kỵ, thì chúng ta phải trần trụi với nó."

Anh ta vòng tay qua eo tôi, siết chặt. Hơi thở anh ta nóng bỏng phả vào tai tôi. "Đây không phải là sự trần trụi, An Hạ. Đây là sự khiêu khích. Và anh thích điều đó."

Anh ta kéo tôi đi thẳng vào phòng ngủ. Căn phòng tắm trong ánh trăng, tạo ra những bóng đổ ma mị trên tường.

Anh ta nhìn vào chiếc giường lộn xộn. "Anh thấy em đã tạo ra một hỗn loạn trí tuệ. Một đống giấy tờ và công việc."

"Đúng vậy," tôi đáp. "Tôi cần anh sắp xếp lại tư tưởng của tôi, Hạ Phong."

Hạ Phong không nói gì. Anh ta đẩy tôi nhẹ nhàng lên chiếc giường lộn xộn, sách vở kêu rột roạt dưới lưng tôi. Sau đó, anh ta quỳ gối trên giường, ngay bên cạnh tôi.

Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc dây áo lụa mỏng của tôi. Chiếc áo trượt nhẹ xuống, để lộ hoàn toàn phần trên cơ thể tôi dưới ánh trăng. Tôi cảm thấy cái lạnh của ánh trăng và hơi nóng của ánh mắt anh ta.

"Anh đã mang theo vật thế chấp của em," anh ta nói, giọng anh ta hơi run rẩy.

Anh ta rút tay ra khỏi túi quần jean. Không phải chiếc hộp màu hồng, mà là chìa khóa căn hộ của tôi.

"Anh nghĩ em nên cho anh thêm một dụng cụ dọn dẹp khác," anh ta nói, đặt chìa khóa vào tay tôi. "Để anh có thể quay lại bất cứ lúc nào anh thấy sự hỗn loạn này cần được sắp xếp lại."

Tôi nhìn vào chiếc chìa khóa trong tay. Đó là một sự mạo hiểm và tin tưởng tuyệt đối.

"Anh muốn sự triệt để tuyệt đối, An Hạ. Anh muốn có quyền tự do làm gián đoạn cuộc sống của em, ngay khi anh thấy cần thiết."

Tôi biết anh ta đang đề nghị một sự ràng buộc mới, một bước đi sâu hơn vào mối quan hệ cấm kỵ này.

Tôi siết chặt chiếc chìa khóa. "Vậy thì, anh đã có nó. Bây giờ, hãy sử dụng quyền lực mới của anh để dọn dẹp sự hỗn loạn này đi, Hạ Phong."

Anh ta mỉm cười, một nụ cười chiếm đoạt và mê hoặc. Anh ta cúi xuống, và nụ hôn dưới ánh trăng bắt đầu. Đó là một nụ hôn trần trụi và không che giấu, hoàn toàn phù hợp với căn phòng không rèm cửa này.

Ánh trăng làm chứng cho bài học mới về sự kiểm soát và sự đầu hàng của chúng tôi. Và tôi biết, với chiếc chìa khóa đó, câu chuyện cấm kỵ của chúng tôi đã bước sang một chương đen tối và hấp dẫn hơn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×