đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 17:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy một mình. Ánh sáng mặt trời, không bị rèm cửa cản lại, rọi thẳng vào căn phòng ngủ. Chiếc áo lụa mỏng manh của tôi nằm dưới chân giường.

Tôi nhìn xung quanh. Mặc dù đêm qua diễn ra trong sự kích thích và hỗn loạn, nhưng theo đúng phong cách của Hạ Phong, anh ta đã dọn dẹp một cách tỉ mỉ trước khi đi. Chiếc giường đã được kéo chăn gối lại, sách vở được xếp chồng gọn gàng hơn, và sàn nhà sạch bóng. Chỉ có mùi hương gỗ đàn hương còn vương lại, như một dấu hiệu không lời của sự cấm kỵ.

Tôi đi vào phòng tắm. Trên gương, anh ta đã dùng hơi nước để viết một dòng chữ nhỏ, ngay tầm mắt tôi:

Lý trí em vẫn bừa bộn. Chuẩn bị cho lần dọn dẹp tiếp theo.

Tôi mỉm cười. Anh ta không chỉ dọn dẹp không gian vật chất, anh ta còn can thiệp vào tâm lý và cảm xúc của tôi.

Điều đáng chú ý nhất là chiếc chìa khóa. Nó vẫn nằm trên tủ đầu giường, nơi anh ta đặt nó sau khi đi. Chiếc chìa khóa căn hộ của tôi, giờ đây trở thành chiếc chìa khóa của sự cấm kỵ mà anh ta có quyền mở bất cứ lúc nào.

Sáng thứ Hai. Khi tôi bước vào văn phòng, tôi cảm thấy mình mang theo một bí mật nóng bỏng và nặng trĩu. Tôi cố gắng giữ thái độ bình thường nhất có thể.

Hạ Phong đã ở bàn làm việc, hoàn toàn tập trung. Anh ta mặc áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh navy. Anh ta không hề ngẩng đầu lên khi tôi đi qua.

Tôi đi đến máy pha cà phê. Đang chờ nước nóng, tôi cảm thấy một bóng người tiến lại gần.

"Chào buổi sáng, An Hạ." Giọng nói của Lâm Kiệt, Trưởng phòng Marketing, vang lên phía sau tôi.

"Chào Lâm Kiệt," tôi đáp, cố gắng tỏ ra thân thiện. Lâm Kiệt là một người bạn khá thân của tôi ở công ty.

Lâm Kiệt đứng bên cạnh tôi, đợi pha cà phê. Anh ta đột nhiên nhíu mày. "Này An Hạ, có chuyện gì với mùi hương của cô thế?"

Tôi căng thẳng. "Mùi hương? Tôi vừa tắm xong mà."

Lâm Kiệt cười, nhún vai. "Không, không phải. Cô có mùi giống Giám sát viên Hạ Phong."

Tim tôi đập thình thịch. Tôi đã quá cẩn thận, nhưng mùi hương gỗ đàn hương là một dấu vết mà tôi không thể xóa sạch.

"À, anh nói mùi nước hoa phải không?" Tôi nói dối, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. "Hôm qua tôi có đến trung tâm thương mại và đứng gần quầy nước hoa nam. Chắc nó bị bám vào áo."

Lâm Kiệt không nghi ngờ, chỉ cười xòa. "À, thế à. Mùi khá hợp với cô đấy. Mạnh mẽ."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tôi biết, sự cẩu thả nhỏ nhất có thể dẫn đến sự sụp đổ của toàn bộ "dự án" của chúng tôi.

Khi tôi quay lại bàn làm việc, tôi thoáng thấy Hạ Phong đang đứng ở cuối hành lang, cạnh máy in. Anh ta đang giả vờ xem tài liệu, nhưng tôi biết anh ta đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện với Lâm Kiệt.

Khi tôi đi ngang qua, anh ta không nói gì, chỉ liếc xuống bàn tay tôi. Tôi đã vô tình để lộ chiếc chìa khóa đang nằm sâu trong túi áo khoác.

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, không một lời nói, nhưng tôi hiểu. Ánh mắt đó là một cảnh báo nghiêm khắc: Em đã để lại dấu vết. Điều đó không được phép xảy ra lần nữa.

Tôi cúi đầu, vội vàng đi về bàn. Tôi biết, buổi dọn dẹp tiếp theo sẽ không chỉ là để thỏa mãn khao khát. Nó sẽ là một bài học về sự kín đáo tuyệt đối.

Tôi ngồi xuống, nhìn vào bức tường kính ngăn cách tôi và anh ta. Mối quan hệ này là một cơn nghiện. Và tôi biết, để giữ nó sống sót, tôi phải học cách trở thành một chuyên gia về sự lén lút.

Lý do tiếp theo để gặp nhau phải là một sự kiện hoàn toàn không liên quan đến nhà cửa, một cớ hoàn hảo để che giấu sự thân mật đã trở nên quá lộ liễu này.

Tôi mở lịch làm việc của mình, bắt đầu tìm kiếm. Tôi cần một sự kiện công sở, một vỏ bọc hoàn hảo để kéo Giám sát viên của mình đi khỏi văn phòng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×