đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 18:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi đã học được bài học về mùi hương. Mối quan hệ cấm kỵ của chúng tôi không thể tiếp diễn trong căn hộ của tôi mãi được. Chúng tôi cần một vỏ bọc công việc không thể chối cãi, một lý do hợp pháp để ở cạnh nhau sau giờ làm, nơi sự căng thẳng của văn phòng có thể được chuyển hóa thành sự thân mật lén lút.

Tôi bắt đầu lật xem lịch trình. Dự án "Mùa Hè" đang trong giai đoạn chuyển giao, cần họp gấp với khách hàng lớn là Tập đoàn Kỹ thuật T.K.

Đó chính là cơ hội.

Tôi đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Hạ Phong.

"Sếp Hạ Phong," tôi nói, đặt một tệp hồ sơ xuống bàn anh ta. "Tôi vừa kiểm tra lại lịch trình. Dự án T.K. yêu cầu một cuộc họp đột xuất vào tối mai để thảo luận về những thay đổi phút chót của nội dung kỹ thuật."

Anh ta ngước lên, ánh mắt anh ta tập trung và lạnh lùng như thường lệ. Anh ta hoàn toàn không đề cập đến vụ mùi hương hôm trước.

"Tại sao lại là tối mai?" anh ta hỏi, giọng anh ta mang tính nghi vấn chuyên nghiệp.

"Vì khách hàng bay đi ngay sáng Thứ Tư. Và tôi nghĩ, do tính chất phức tạp của những thay đổi này, chúng ta cần phải có mặt cả hai. Tôi là người thực hiện, anh là người giám sát cuối cùng." Tôi nhấn mạnh từ cả hai và giám sát một cách đầy ẩn ý.

Hạ Phong nhìn vào tệp hồ sơ. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo kính ra, một hành động mà tôi biết anh ta chỉ làm khi đang cân nhắc một quyết định quan trọng, hoặc khi anh ta muốn nhìn tôi rõ hơn.

"Tôi đồng ý. Nhưng cuộc họp này có thể kéo dài," anh ta nói. "Và nó sẽ diễn ra ở nhà hàng Ý gần văn phòng T.K. Chúng ta sẽ không đi về ngay sau đó."

"Tôi hiểu. Thời gian là tài sản quý giá khi làm việc với khách hàng lớn," tôi đáp lại, sử dụng chính ngôn ngữ của anh ta.

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, và tôi biết, anh ta đã đọc được mật mã: Thời gian ở bên nhau là tài sản quý giá. Chúng ta cần một không gian kín đáo, kéo dài.

"Vậy thì quyết định vậy. Tôi sẽ gửi xác nhận cho đối tác. Cô nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng." Anh ta đưa tay ra, gõ một cái nhẹ và nhanh vào mu bàn tay tôi, một cái chạm nghiêm túc nhưng đầy sở hữu.

"Vâng, Giám sát viên," tôi nói, rồi nhanh chóng quay về bàn làm việc, trái tim đập rộn ràng vì sự mạo hiểm vừa qua.

Tối hôm sau. Chúng tôi gặp nhau tại sảnh nhà hàng Ý sang trọng. Khách hàng đã hủy cuộc họp vào phút cuối vì một lý do không rõ ràng.

Hạ Phong nhận được cuộc gọi, và anh ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh ta gần như lấp lánh vì hài lòng.

"Khách hàng hủy rồi," anh ta nói khẽ.

"Ồ, thật đáng tiếc," tôi đáp, nhưng nụ cười không thể giấu được. "Vậy thì, chúng ta nên làm gì bây giờ, Giám sát viên?"

"Chúng ta đã ở đây rồi, và chúng ta đã đầu tư thời gian. Chúng ta không thể để nó lãng phí. Chúng ta sẽ tiến hành đánh giá nội dung ngay tại đây."

Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, khuất trong một góc yên tĩnh. Ánh nến lãng mạn, tiếng nhạc du dương, và mùi hương của rượu vang Ý.

Bữa tối của chúng tôi là một màn kịch hoàn hảo. Chúng tôi thảo luận về timeline, về key visuals, và về content strategy. Nhưng dưới gầm bàn, câu chuyện lại hoàn toàn khác.

Trong khi tôi đang nhiệt tình trình bày về một phân đoạn nội dung, tôi cảm thấy chân Hạ Phong nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân tôi. Chỉ là một cái chạm thoáng qua, nhưng nó khiến tôi nghẹn lại.

Tôi cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. "Chúng ta cần đảm bảo rằng nội dung này đủ hấp dẫn..."

Hạ Phong không nhìn vào mặt tôi, anh ta chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Dưới gầm bàn, chân anh ta di chuyển lên, quấn lấy chân tôi.

"Nội dung này đã rất hấp dẫn rồi, An Hạ," anh ta nói, giọng anh ta lớn hơn một chút, đủ để người phục vụ không nghi ngờ. "Chỉ là, đôi khi chúng ta cần một chút sự mạo hiểm để nó trở nên hoàn hảo."

Tôi cắn môi, cảm thấy mặt mình nóng ran. Sự thân mật lén lút này, dưới vỏ bọc sang trọng và chuyên nghiệp, lại càng gợi tình hơn bất cứ điều gì đã xảy ra trong căn hộ của tôi.

"Anh muốn em phải ghi nhớ bài học này," anh ta nói, giọng anh ta rất trầm, gần như chỉ là một tiếng thì thầm. "Đôi khi, vỏ bọc công việc lại là nơi an toàn nhất để chúng ta phạm luật."

Tôi không nói nên lời. Tôi chỉ có thể dùng chân đáp lại, nhẹ nhàng vuốt ve chân anh ta.

Sau bữa tối, chúng tôi bước ra ngoài trời đêm.

"Giờ thì, chúng ta phải đi đâu tiếp theo?" Tôi hỏi, giọng tôi khàn đặc.

Hạ Phong không trả lời. Anh ta bước lại gần, thì thầm vào tai tôi: "Anh sẽ về nhà em. Để kiểm tra xem chiếc chìa khóa anh cho em có hoạt động không."

Anh ta giữ khoảng cách chuyên nghiệp, nhưng tôi biết, sự cấm kỵ lại sắp bắt đầu. Và lần này, nó sẽ có một mục đích mới: Thử nghiệm ranh giới của sự mạo hiểm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×