Chúng tôi đi bộ trên đường phố thưa thớt người, sự yên tĩnh của màn đêm là lớp vỏ hoàn hảo che giấu sự căng thẳng giữa hai chúng tôi. Mặc dù chúng tôi giữ khoảng cách, nhưng sự gần gũi vừa diễn ra dưới gầm bàn ăn vẫn còn nóng rực trong tôi.
Hạ Phong gọi taxi. Anh ta mở cửa cho tôi, và cả hai chúng tôi đều giữ im lặng suốt quãng đường về căn hộ của tôi. Sự im lặng đó không hề khó xử; nó là sự mong chờ mãnh liệt.
Khi đến nơi, tôi mở cửa căn hộ. Tôi biết, từ giây phút này trở đi, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
"Tôi đã cẩn thận kiểm tra căn hộ, không có đồ vật nào có thể vỡ nữa," tôi nói, cố gắng che giấu sự hồi hộp.
Hạ Phong không đáp lời. Anh ta bước vào, đóng cửa lại. Anh ta đi thẳng đến chiếc móc chìa khóa trên tường. Tôi đã để chìa khóa căn hộ của mình ở đó, chiếc chìa khóa mà anh ta đã đưa lại cho tôi lần trước.
Anh ta nhẹ nhàng tháo chiếc chìa khóa đó xuống. Anh ta nhìn nó, rồi nhìn tôi. Chiếc chìa khóa, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, trông như một huy hiệu cấm kỵ.
"Đây là chìa khóa của em," anh ta nói. "Và đây..."
Anh ta đưa tay vào túi quần, lấy ra chiếc chìa khóa y hệt, chiếc chìa khóa mà tôi đã đưa cho anh ta vào đêm Chủ Nhật tuần trước. Anh ta giơ nó lên.
"Đây là quyền lực giám sát của anh."
Anh ta bước lại gần, nắm lấy tay tôi, đặt chiếc chìa khóa của anh ta vào lòng bàn tay tôi. Anh ta dùng tay mình siết chặt tay tôi lại, giữ chặt chiếc chìa khóa.
"Anh không muốn nó bị thất lạc. Em sẽ giữ nó cho anh. Và anh sẽ giữ em."
Hành động đó là một sự xâm chiếm tinh tế nhưng đầy quyền lực. Anh ta không cần phải cất chìa khóa; anh ta chỉ cần tôi giữ nó như một lời hứa rằng anh ta có quyền đến đây bất cứ lúc nào.
"Vậy, Giám sát viên, anh sẽ sử dụng quyền lực này để làm gì?" Tôi hỏi, giọng tôi khàn đặc, cảm nhận sự nóng bỏng từ bàn tay anh ta.
Hạ Phong mỉm cười, một nụ cười chậm rãi, bí ẩn.
"Trước hết, anh sẽ thực hiện một cuộc kiểm tra bất ngờ đối với nơi có tiềm năng gây ra hỗn loạn cao nhất."
Anh ta vòng tay qua eo tôi, kéo tôi đi. Không phải phòng ngủ, mà là phòng làm việc – nơi chúng tôi đã phá vỡ ranh giới lần đầu tiên.
Khi chúng tôi bước vào, anh ta nhẹ nhàng khóa chốt cửa phòng làm việc.
"Phòng làm việc này," anh ta nói, giọng anh ta mang một sự thèm muốn kỳ lạ. "Nó cần được dọn dẹp thường xuyên hơn phòng ngủ. Bởi vì đây là nơi ý chí của em ngự trị."
Anh ta đẩy tôi lên chiếc bàn làm việc, nơi tôi thường soạn thảo hợp đồng.
"Anh cần đảm bảo rằng tư tưởng của em không bị 'lệch chuẩn' sau những ngày xa cách ở văn phòng."
Anh ta hôn tôi. Nụ hôn này là sự giải tỏa cho tất cả những gì đã bị kìm nén suốt bữa tối dưới ánh nến. Nó là sự bùng nổ của sự cấm kỵ và mong muốn bị che đậy.
Tôi quên đi chiếc chìa khóa trong tay mình. Tôi chỉ còn biết đáp lại, kéo chiếc áo vest và áo sơ mi của anh ta.
"Em thật sự là một dự án vô tận của sự hỗn loạn," anh ta thì thầm vào tai tôi, khi anh ta nhẹ nhàng cởi chiếc váy của tôi. "Và anh sẽ phải dành toàn bộ thời gian của mình để quản lý nó."
Tôi nhìn lên, cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng. "Tôi nghĩ quản lý dự án này đang đi quá xa khỏi quy trình rồi, Hạ Phong."
Anh ta cười khẩy. "Quy trình đã được tái thiết lập ngay khi em mời anh đến dọn dẹp, An Hạ. Và giờ, anh là người duy nhất có quyền định đoạt quy trình này."
Trong căn phòng làm việc khóa kín, dưới sự xâm chiếm của người Giám sát viên lạnh lùng và quyền lực, tôi hoàn toàn đầu hàng trước quy trình cấm kỵ mới. Và chiếc chìa khóa trong tay tôi, thay vì là lối thoát, lại trở thành một lời mời gọi vĩnh viễn.