đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 20:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự hỗn loạn trên bàn làm việc kéo dài đến gần sáng. Khi mọi thứ đã lắng xuống, chúng tôi nằm cạnh nhau trên sàn phòng làm việc, giữa những tập hồ sơ giấy tờ. Mặc dù mệt mỏi, nhưng tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực một cách kỳ lạ.

Hạ Phong ngồi dậy, bắt đầu mặc lại quần áo. Anh ta làm việc này với sự ngăn nắp và chính xác đáng kinh ngạc, như thể việc khôi phục lại vẻ ngoài chuyên nghiệp là một phần không thể thiếu của quy trình.

"Anh phải đi," anh ta nói, nhìn đồng hồ. "Sáng nay có cuộc họp gấp với đối tác nước ngoài."

"Cuộc họp nào quan trọng hơn việc tái thiết lập quy trình vừa rồi?" Tôi hỏi, cười khúc khích, vươn vai.

Anh ta cúi xuống, hôn lên trán tôi. "Cả hai đều quan trọng. Nhưng cái này mang lại lợi nhuận ổn định hơn. Cái kia mang lại rủi ro cao hơn, và đó là lý do chúng ta cần phải giữ nó kín đáo."

Anh ta giúp tôi mặc lại chiếc váy, vuốt phẳng những nếp nhăn. "Bài học hôm nay, An Hạ: Đừng bao giờ để lại bằng chứng. Đặc biệt là ở những nơi chúng ta đã tái thiết lập quy trình. Anh sẽ xử lý vết bẩn trên sàn sau."

"Anh thật sự là người quản lý rủi ro giỏi nhất mà tôi từng biết," tôi thừa nhận, vẫn còn giữ chặt chiếc chìa khóa trong tay.

Khi chúng tôi ra đến cửa, Hạ Phong nhìn tôi. "Anh muốn em chuẩn bị cho một dự án lớn hơn. Anh sắp chuyển nhà. Căn hộ hiện tại của anh ở ngoại ô khá xa."

Mắt tôi mở to. "Anh chuyển nhà?"

"Đúng vậy. Anh đã thuê một căn hộ mới, gần văn phòng hơn. Nhưng em biết đấy," anh ta nhếch môi, "căn hộ cũ của anh rất bừa bộn."

"Ý anh là..."

"Ý anh là, anh cần em đến để giám sát quá trình dọn dẹp và đóng gói. Đây là một vỏ bọc hoàn hảo, An Hạ. Căn hộ cũ, không ai biết em đến đó. Không ai nghi ngờ một Giám sát viên cần sự giúp đỡ của một Biên tập viên để đóng gói hồ sơ."

Anh ta đưa cho tôi một tấm card nhỏ. Nó là địa chỉ căn hộ cũ của anh ta.

"Anh sẽ gọi cho em. Đây sẽ là dự án chung đầu tiên của chúng ta, An Hạ. Và nó sẽ kéo dài hơn một buổi tối."

Tôi nắm chặt tấm card trong tay. "Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ chuẩn bị dụng cụ dọn dẹp chuyên dụng."

"Tuyệt vời. Anh biết em sẽ không làm anh thất vọng." Anh ta mở cửa, bước ra ngoài.

Khi anh ta quay lưng đi, tôi chợt nhớ ra. "Khoan đã, Hạ Phong!"

Anh ta dừng lại, quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt hơi bối rối.

"Anh quên lấy lại chìa khóa rồi," tôi nói, giơ chiếc chìa khóa căn hộ của tôi lên.

Hạ Phong cười khẩy, một nụ cười đầy sự sở hữu. "Anh biết. Anh sẽ lấy nó lại khi em đến căn hộ cũ của anh. Em giữ nó như một lời hứa rằng em sẽ đến. Đừng làm mất nó, An Hạ. Đó là chìa khóa cho dự án tiếp theo của chúng ta."

Anh ta quay lưng, đi thẳng vào đêm tối.

Tôi đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa. Tôi nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Tôi không chỉ có một chìa khóa cấm kỵ; giờ đây, tôi đã được mời vào thế giới riêng của Hạ Phong, dưới vỏ bọc một nhiệm vụ công sở hoàn hảo.

Căn hộ cũ của Giám sát viên. Đó sẽ là nơi quy tắc bị bẻ cong, và rủi ro được chấp nhận một cách triệt để.

Tôi biết, tôi đã sẵn sàng cho dự án dọn dẹp lớn nhất từ trước đến nay.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×