Cái chạm ở lưng tôi của Hạ Phong, dù chỉ thoáng qua, nhưng lại có sức nặng của hàng tấn đồ đạc vừa được khiêng lên. Nó không phải là một hành động bất cẩn; đó là sự nhắc nhở có chủ đích rằng anh ta đang nắm giữ sự căng thẳng giữa chúng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong bếp đặc quánh mùi nước tẩy rửa và sự khao khát. Tôi lùi lại một bước, thoát khỏi cái chạm của anh ta.
"Tôi nghĩ, tốt hơn hết là chúng ta nên dọn dẹp xong đã, Sếp Hạ Phong," tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh. Sự nghiêm túc giả tạo của tôi là một lớp vỏ mỏng manh, nhưng đó là thứ duy nhất ngăn tôi không lao vào vòng tay anh ta.
"Gọi tôi là Hạ Phong," anh ta chỉnh lại, giọng anh ta mang theo một mệnh lệnh nhẹ nhàng. "Chúng ta đang ở nhà cô, không phải ở phòng họp. Và cô vẫn còn ướt."
Tôi liếc nhìn chiếc áo sơ mi dính nước, nó vẫn dán chặt vào da thịt. Sự lạnh lẽo của nước đã qua đi, thay vào đó là hơi nóng rát dưới lớp vải.
"Tôi sẽ nhanh chóng thay đồ lần nữa. Anh làm ơn sắp xếp tiếp phần tủ dưới, có được không?" Tôi nói nhanh, quay lưng chạy thẳng vào phòng ngủ.
Khi tôi trở lại, lần này tôi chọn chiếc áo phông cũ kỹ, màu xám tro và quần jean rách gối. Mặc dù kín đáo hơn, nhưng chất liệu mỏng và mềm mại của chiếc áo phông vẫn không giấu được những đường cong của tôi khi tôi vận động.
Tôi thấy Hạ Phong đang đứng trước tủ sách. Anh ta đã cất gọn gàng dụng cụ tẩy rửa và đang nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ màu hồng mà anh ta đã tìm thấy trong bếp lúc nãy. Anh ta cầm nó trên tay, ánh mắt tò mò và... am hiểu.
"Cô chưa vứt nó đi à?" Anh ta hỏi, không hề quay lại, như thể anh ta biết rõ tôi đã nhìn thấy hành động của anh ta.
"Anh không có quyền lục lọi đồ đạc của tôi, Hạ Phong!" Tôi bức xúc, bước nhanh về phía anh ta.
Anh ta quay lại, khuôn mặt anh ta hơi nhếch mép, vẻ trêu chọc lộ rõ. "Không, tôi không lục lọi. Nó nằm kẹt giữa ba chiếc khăn lau chén. Tôi nghĩ cô nên cất nó cẩn thận hơn nếu không muốn ai thấy. Hoặc là..." Anh ta lắc nhẹ chiếc hộp, tạo ra một tiếng động rất nhỏ. "Cô muốn tôi tìm thấy nó?"
Lời nói của anh ta như một cú đánh mạnh vào tâm lý. Anh ta đang suy đoán, và gần như đoán trúng.
"Đó là một món quà sinh nhật tệ hại từ cô bạn thân," tôi nói dối không chớp mắt, cố giật lại chiếc hộp.
Anh ta nâng tay lên, giữ chiếc hộp xa khỏi tầm tay tôi. Vì tôi thấp hơn anh ta, hành động này buộc tôi phải rướn người lên, cơ thể tôi nghiêng về phía anh ta, khiến chúng tôi ở gần nhau một lần nữa.
"Một món quà sinh nhật tệ hại à?" Anh ta ghé sát tai tôi, giọng thì thầm như một luồng điện. "Tôi nghĩ nó là một công cụ rất hiệu quả cho những buổi dọn dẹp căng thẳng. Cô có muốn thử không?"
Hơi thở nóng hổi của anh ta phả vào tai tôi, khiến toàn thân tôi nổi da gà. Đó là sự trêu chọc vượt quá ranh giới đồng nghiệp, vượt quá ranh giới bạn bè. Đó là cám dỗ trần trụi.
Tôi lùi lại như bị điện giật, mặt nóng ran. "Anh đang đi quá giới hạn rồi, Hạ Phong."
Anh ta mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. "Chính cô đã mời tôi đến đây để giúp cô vượt qua giới hạn của sự bừa bộn. Giới hạn khác cũng tương tự thôi. Chỉ cần một chút can đảm để đẩy nó đi."
Anh ta đặt chiếc hộp xuống bàn, ngay bên cạnh một chồng đĩa nhạc. Hành động đó như một lời tuyên bố: Tôi biết bí mật của cô, và tôi sẽ không nói ra, trừ khi chúng ta dùng nó để đổi lấy một thứ khác.
Sau khoảnh khắc căng thẳng đó, chúng tôi quay lại với công việc. Nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Khi anh ta bê chiếc kệ sách nặng nịch, tôi phải đứng sát phía sau để giữ thăng bằng. Cơ bắp trên cánh tay và vai anh ta căng lên dưới lớp áo thun. Hơi thở nặng nhọc và mùi hương nam tính của anh ta lấp đầy không gian.
"Đẩy mạnh vào!" Anh ta ra lệnh.
Tôi vô thức áp sát cơ thể vào lưng anh ta, dùng toàn bộ sức nặng của mình để đẩy. Sự tiếp xúc bất ngờ đó khiến cả hai chúng tôi khựng lại trong giây lát.
"Cô đang làm gì đấy?" Anh ta hỏi, giọng khàn đặc.
"Giúp anh đẩy," tôi nói, nhưng giọng tôi gần như là một tiếng rên rỉ. Tôi cảm nhận được sự cứng cáp và nóng bỏng của cơ thể anh ta thông qua lớp vải.
Anh ta quay đầu lại, nhìn tôi qua vai. Đôi mắt anh ta tối sầm lại. Anh ta không trách móc, không đẩy tôi ra. Ngược lại, anh ta dường như tận hưởng sự gần gũi này.
"Đừng có quá gần thế, An Hạ," anh ta cảnh báo, nhưng giọng nói của anh ta lại hoàn toàn ngược lại. Nó như một lời mời gọi.
Chúng tôi đẩy chiếc kệ vào đúng vị trí. Khi công việc hoàn thành, cả hai đều thở dốc. Chúng tôi đối mặt nhau, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Nóng quá," tôi thốt lên, đưa tay quạt.
Hạ Phong đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi một giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương tôi. Ngón tay anh ta lướt qua da tôi, một lần nữa tạo ra cảm giác sống động và bỏng cháy.
"Chúng ta cần giải lao," anh ta nói. "Và cô cần một cái gì đó để làm mát."
Anh ta không đưa tôi ra ghế sofa, mà đẩy tôi nhẹ nhàng về phía cửa phòng tắm.
"Phòng tắm sao?" Tôi hỏi, tim đập nhanh.
"Tôi dọn dẹp. Cô làm mát. Mười lăm phút." Anh ta mở cánh cửa phòng tắm, ánh mắt đầy ý tứ. "Tôi sẽ ở ngoài này. Đừng làm tôi chờ lâu."
Tôi bước vào phòng tắm, đóng cửa lại. Tôi đứng trước gương, nhìn chính mình: má đỏ bừng, mắt ướt, và chiếc áo phông gần như dính chặt vào da vì mồ hôi.
Tôi không biết mình nên cảm thấy xấu hổ hay khao khát. Tôi biết, từ lúc Hạ Phong tìm thấy chiếc hộp màu hồng, buổi dọn dẹp nhà này đã trở thành một trò chơi của sự cấm kỵ và cám dỗ. Và tôi, tôi hoàn toàn không muốn dừng lại.
Tôi bật vòi sen, để nước lạnh xối thẳng vào mặt. Nhưng tôi biết, dù nước có lạnh đến đâu, ngọn lửa vừa bùng cháy giữa tôi và Hạ Phong vẫn đang cháy âm ỉ ngay ngoài cánh cửa này.
15 phút. Một khoảng thời gian quá ngắn để làm mát, nhưng lại quá dài cho sự chờ đợi đầy căng thẳng này.