đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 21:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Suốt tuần làm việc, tôi và Hạ Phong lại tiếp tục màn kịch đồng nghiệp xa cách. Anh ta giữ thái độ nghiêm khắc đến mức tôi gần như phải tự nhắc nhở mình rằng chúng tôi đã chia sẻ những bí mật nóng bỏng trong phòng làm việc khóa kín.

Tấm card ghi địa chỉ căn hộ cũ của Hạ Phong nằm trong ví tôi, nặng hơn cả một tập hồ sơ dự án. Tôi biết, đó không chỉ là một địa chỉ; đó là tọa độ cho một cuộc gặp gỡ cấm kỵ mới.

Sáng thứ Bảy. Tin nhắn từ Hạ Phong đến vào lúc 7 giờ sáng:

Hạ Phong: Đúng 10 giờ. Căn hộ đang trong tình trạng hỗn loạn cấp độ 5. Mang theo đồ bảo hộ lao động và tinh thần sẵn sàng.

Tôi hiểu "đồ bảo hộ lao động" không phải là găng tay hay khẩu trang. Anh ta đang ám chỉ chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt của anh ta. Và "tinh thần sẵn sàng" là sự chuẩn bị cho mọi quy trình tái thiết lập.

Đúng 10 giờ, tôi có mặt trước căn hộ cũ của anh ta. Đó là một khu chung cư cũ kỹ, yên tĩnh, khác xa với những khu nhà cao tầng lấp lánh ở trung tâm. Vỏ bọc hoàn hảo: không ai ở đây biết anh ta, và càng không ai biết tôi.

Tôi bấm chuông. Hạ Phong mở cửa ngay lập tức. Anh ta mặc chiếc quần thể thao và áo thun đã sờn, trông thư giãn và nam tính hơn nhiều so với bộ vest ở văn phòng.

"Chào, An Hạ. Em đúng giờ," anh ta nói, nhưng ánh mắt anh ta không hề nhìn vào đồng hồ.

Anh ta nhìn tôi. Tôi mặc chiếc áo sơ mi của anh ta bên ngoài quần jean, với một chiếc áo lót thể thao mỏng bên trong. Tôi mỉm cười, đẩy nhẹ chiếc cằm về phía anh ta: Đồ bảo hộ lao động đã sẵn sàng.

Hạ Phong bước sang một bên. "Vào đi. Em sẽ cần toàn bộ sự tập trung của mình."

Tôi bước vào. Căn hộ cũ của anh ta là một bãi chiến trường thực sự. Hộp carton chồng chất, sách vở vương vãi, và dụng cụ sửa chữa nằm rải rác. Mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc của anh ta ở đây mạnh mẽ hơn, hòa quyện với mùi bụi và giấy cũ, tạo thành một mật mã riêng chỉ có chúng tôi mới hiểu.

"Anh đã sống ở đây bao lâu rồi?" Tôi hỏi, cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp.

"Sáu năm," anh ta đáp, đóng cửa lại. "Sáu năm của sự ngăn nắp giả tạo trong công việc đã tạo ra sự hỗn loạn thực sự này."

Anh ta đưa tôi đi một vòng. Căn hộ tuy cũ nhưng rộng rãi. Mọi đồ vật đều mang dấu ấn cá nhân rõ ràng: một chiếc guitar cũ, một chồng đĩa than, và một thư viện sách dày đặc không theo một trật tự nào.

"Công việc của em là giúp anh phân loại những thứ cần mang đi và những thứ cần vứt bỏ. Bắt đầu từ phòng làm việc cũ của anh," anh ta ra lệnh, rồi quay lưng đi về phía bếp. "Anh sẽ đi lấy nước. Đừng làm bất cứ điều gì quá gợi mở trước khi anh trở lại."

Tôi bước vào phòng làm việc cũ của anh ta. Đó là một căn phòng nhỏ, chất đầy sách và hồ sơ. Mùi gỗ đàn hương ở đây đặc quánh nhất.

Tôi bắt đầu công việc. Tôi mở một hộp carton, bên trong là những tập tài liệu cũ của công ty. Tôi lấy một tập hồ sơ ra, đó là một dự án thất bại từ ba năm trước.

Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi ấm từ phía sau. Hạ Phong đã trở lại. Anh ta đặt hai cốc nước lạnh lên bàn, rồi vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.

"Anh đã nói là đừng làm điều gì quá gợi mở trước khi anh trở lại mà," anh ta thì thầm, cằm anh ta đặt nhẹ lên vai tôi.

"Tôi đang làm việc chăm chỉ mà," tôi đáp, cảm nhận sức nóng từ cơ thể anh ta xuyên qua chiếc áo sơ mi.

"Không. Việc em đứng giữa đống hỗn loạn của anh, mặc chiếc áo của anh, đã là một lời mời gọi quá rõ ràng rồi."

Anh ta nhẹ nhàng tháo chiếc áo sơ mi của anh ta trên người tôi. Chiếc áo trượt xuống sàn, và tôi chỉ còn lại với chiếc áo lót thể thao mỏng. Anh ta ôm tôi chặt hơn, ấn tôi vào chiếc bàn làm việc chất đầy tài liệu.

"Chúng ta sẽ không làm việc ở đây, An Hạ. Chúng ta sẽ đánh dấu lãnh thổ."

Hạ Phong không hôn tôi. Anh ta hít sâu mùi hương của tôi từ gáy.

"Em có mùi cà phê, mực in, và... của anh," anh ta nói, giọng anh ta chứa đầy sự chiếm hữu. "Anh thích điều đó. Anh muốn mọi người ở văn phòng ngửi thấy mùi của em, và thấy mùi của anh."

Anh ta quay tôi lại, đối diện với anh ta, ánh mắt anh ta đầy sự tôn thờ và khao khát.

"Công việc dọn dẹp này sẽ kéo dài. Em sẵn sàng nhập cuộc chưa?"

Tôi gật đầu, không chút do dự. Tôi biết, căn hộ cũ này sẽ trở thành chiến trường cấm kỵ mới của chúng tôi, nơi mọi quy tắc của văn phòng sẽ bị xé vụn và vứt vào những hộp carton cũ kỹ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×