đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 22:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Việc "phân loại" của chúng tôi bắt đầu ngay trên chiếc bàn làm việc cũ kỹ, giữa đống hồ sơ dự án đã lỗi thời và những kỷ niệm cá nhân. Ánh sáng lọt qua cửa sổ nhỏ chiếu thẳng vào chúng tôi, phơi bày mọi hành động trong sự trần trụi và táo bạo.

Hạ Phong không chỉ dọn dẹp không gian; anh ta xâm nhập vào những góc sâu nhất trong sự phòng thủ của tôi.

"Anh cần em giúp anh phân loại các hồ sơ này," anh ta nói, giọng anh ta khàn đặc, khi anh ta đẩy tôi nhẹ nhàng lên bàn. "Chúng ta phải quyết định cái gì quan trọng để giữ lại, cái gì lỗi thời để vứt bỏ."

"Tôi nghĩ đây là hồ sơ của những thất bại mà anh muốn quên đi," tôi đáp lại, tay tôi vòng qua cổ anh ta, kéo anh ta lại gần hơn.

"Không có thất bại nào bị quên lãng," anh ta nói, siết chặt tôi. "Chỉ có những thứ cần được tái cấu trúc một cách triệt để."

Anh ta bắt đầu tái cấu trúc tôi, và tôi đáp lại với sự bùng nổ của khao khát dồn nén suốt một tuần.

Trong lúc hỗn loạn, tay Hạ Phong vô tình chạm vào một tập hồ sơ cá nhân nằm lẫn trong đống tài liệu công việc. Đó là một tập hồ sơ mỏng, được buộc bằng dây cao su. Anh ta kéo nó ra, và một vài tấm ảnh rơi xuống sàn.

Đó là những tấm ảnh chụp anh ta, Lâm Kiệt và một vài đồng nghiệp cũ đang vui đùa trong một buổi tiệc công ty. Và trong đó, có một tấm ảnh một người phụ nữ đứng cạnh anh ta, mỉm cười thân mật.

Tôi lập tức dừng lại, ánh mắt tôi dán chặt vào tấm ảnh. Ghen tuông, một cảm xúc lạ lẫm, đột nhiên dâng lên.

Hạ Phong cũng nhận thấy sự thay đổi. Anh ta cầm tấm ảnh lên, ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh và nghiêm túc hơn.

"Đây là ai?" Tôi hỏi, giọng tôi căng thẳng một cách bất ngờ.

Anh ta nhìn tấm ảnh, rồi nhìn tôi. "Cô ấy là một phần của lịch sử anh đã quyết định vứt bỏ. Giống như những tập hồ sơ thất bại này."

Anh ta không hề nói dối hay né tránh. Anh ta lấy tay xé tấm ảnh đó thành hai mảnh nhỏ.

"Anh cần em phân loại, An Hạ," anh ta nói, giọng anh ta mang theo một mệnh lệnh nguy hiểm. "Em có quyết định giữ lại sự nghi ngờ này, hay vứt bỏ nó để giữ lại cái hiện tại?"

Tôi cảm thấy một sự thỏa mãn tàn nhẫn khi thấy tấm ảnh bị xé. Tôi cúi xuống, nhặt một mảnh ảnh.

"Tôi sẽ không giữ lại những rủi ro không cần thiết," tôi đáp. "Nhưng anh phải đảm bảo rằng anh sẽ không tạo thêm bất kỳ hồ sơ mới nào cần phải tiêu hủy."

Hạ Phong cười khẩy, một nụ cười đầy sự sở hữu. Anh ta quăng những mảnh vụn của tấm ảnh vào thùng rác.

"Đây là Quy tắc thứ tư của chúng ta, An Hạ. Không có hồ sơ nào khác được phép tồn tại trong mối quan hệ này. Chỉ có chúng ta, và dự án ngầm này."

Anh ta kéo tôi lại, một nụ hôn mãnh liệt và khẳng định sự ràng buộc vừa được tái lập.

"Giờ thì, tiếp tục phân loại thôi," anh ta thì thầm. "Anh cần em giúp anh xử lý sự hỗn loạn còn lại."

Chúng tôi không nói thêm lời nào về người phụ nữ trong ảnh. Sự ghen tuông đã được dập tắt bằng một hành động triệt để và một quy tắc mới. Tôi biết, anh ta đã giao cho tôi một vai trò mới trong cuộc sống của anh ta, vượt xa mọi dự án công việc.

Căn hộ cũ, nơi chứa đựng lịch sử và những sai lầm, giờ đây trở thành nơi tôi khẳng định vị thế của mình. Và tôi biết, tôi sẽ không ngần ngại vứt bỏ mọi thứ cần thiết để bảo vệ dự án cấm kỵ này.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×