Sau khi tiêu hủy "hồ sơ lỗi thời," không khí trong phòng làm việc cũ trở nên tự do và cuồng nhiệt hơn. Chúng tôi không còn phải lo lắng về những bóng ma quá khứ, chỉ còn sự hiện tại căng thẳng và hấp dẫn.
Hạ Phong trở nên thống trị hơn bao giờ hết, như thể sự quyết đoán trong công việc đã hoàn toàn chuyển hóa thành quyền lực thể xác. Anh ta hướng dẫn tôi, không phải bằng lời nói, mà bằng những hành động dứt khoát và kiểm soát.
Khi chúng tôi kết thúc đợt "phân loại" đầu tiên, tôi tựa vào vai anh ta, hoàn toàn kiệt sức nhưng thỏa mãn.
"Tôi nghĩ căn phòng này đã sạch sẽ hơn nhiều rồi," tôi nói, giọng tôi khàn đặc.
Hạ Phong cười khẩy, nhìn quanh căn phòng. "Chỉ là giai đoạn chuẩn bị thôi, An Hạ. Dọn dẹp xong một nơi bẩn nhất, chúng ta phải đánh dấu nó."
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng lật úp một tập hồ sơ trắng tinh. Anh ta dùng một chiếc bút dạ đen, viết một dòng chữ lên đó, sau đó quay lại nhìn tôi.
"Anh không thích làm việc mà không có bằng chứng," anh ta nói. "Anh đã để lại dấu ấn giám sát của anh ở đây. Sau này, khi anh quay lại, anh sẽ biết chính xác nơi chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ."
Tôi tò mò đứng dậy, nhìn vào tập hồ sơ. Dòng chữ viết bằng nét bút mạnh mẽ, dứt khoát:
ĐÃ ĐƯỢC PHÂN LOẠI TRIỆT ĐỂ. (GIÁM SÁT VIÊN H.P.) Tái Kiểm Tra: 1 LẦN.
Tôi bật cười, một nụ cười vừa mệt mỏi vừa sung sướng. "Anh thật sự muốn biến mọi chuyện thành quy trình kiểm soát của công ty sao?"
"Tất nhiên rồi," anh ta đáp. "Chỉ có quy trình rõ ràng mới đảm bảo tính ổn định và tính bảo mật của dự án này."
Anh ta đặt tập hồ sơ đó lại chỗ cũ, như một lời tuyên bố ngầm trong sự hỗn loạn.
Sau đó, anh ta nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi. "Đủ rồi. Chúng ta đã đạt được chỉ tiêu cho phòng làm việc. Giờ là lúc chúng ta chuyển lên tầng cao hơn."
"Tầng cao hơn?"
"Đúng vậy. Phòng ngủ chính."
Phòng ngủ chính của Hạ Phong. Nơi chứa đựng những bí mật sâu kín nhất của anh ta.
Chúng tôi bước vào căn phòng. Nó rộng hơn phòng làm việc, nhưng lại trống rỗng hơn. Chiếc giường đã được tháo ra, chỉ còn lại khung sắt và một tấm nệm đặt tạm trên sàn. Những chiếc hộp carton được dán nhãn 'CÁ NHÂN' nằm rải rác.
"Anh muốn em giúp anh đóng gói những món đồ này," anh ta nói, chỉ vào một chiếc hộp. "Phòng ngủ là nơi nguy hiểm nhất. Nó chứa đựng sự riêng tư mà chúng ta phải học cách xâm nhập một cách cẩn thận."
Anh ta ngồi xuống sàn, mở một chiếc hộp chứa đầy vật dụng lặt vặt: đồng hồ cũ, đồ dùng cá nhân, và một vài tấm ảnh.
"Em sắp xếp chúng. Anh sẽ giám sát."
Tôi bắt đầu công việc, cẩn thận chạm vào từng món đồ. Cảm giác thân mật dâng lên khi tôi chạm vào những đồ vật đời thường của anh ta.
Trong chiếc hộp, tôi tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng đã cũ, bị sờn rách ở cổ áo.
"Chiếc áo này..." tôi cầm nó lên. "Nó trông rất giống chiếc áo anh đã cho tôi mượn hôm đó."
"Nó chính là chiếc áo đó," Hạ Phong đáp, ánh mắt anh ta dịu dàng hơn. "Anh đã giữ nó lại như một kỷ vật cho đêm đầu tiên. Và anh đã tìm thấy chiếc gốc của nó. Chiếc này lỗi thời rồi, em có thể vứt bỏ."
Tôi nhìn vào chiếc áo sơ mi rách, rồi nhìn vào chiếc áo của anh ta mà tôi đang mặc. Đó là một sự tiếp nối hoàn hảo.
"Anh thật sự muốn tôi vứt nó đi sao?"
Hạ Phong ngước lên, ánh mắt anh ta mang theo một lời mời gọi khác.
"Hay là," anh ta nói, giọng anh ta chứa đầy sức cám dỗ. "Em nên làm một điều gì đó đáng nhớ hơn trước khi vứt bỏ nó?"
Anh ta đứng dậy, kéo tôi lại gần. "Trước khi vứt bỏ, chúng ta nên tái chế nó lần cuối, An Hạ. Để nó được kết thúc một cách hoàn hảo và triệt để."
Tôi không cần hỏi lại. Tôi biết quy trình tái chế của anh ta là gì. Và trong căn phòng ngủ trống trải, giữa những hộp carton ghi chữ 'CÁ NHÂN', chúng tôi bắt đầu dự án chung lớn nhất của mình.