đồng nghiệp qua dọn nhà phụ và cái kết

Chương 24:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc áo sơ mi trắng đã rách, một biểu tượng của những khởi đầu vụng về và đầy rủi ro của chúng tôi, đã có một kết thúc huy hoàng giữa căn phòng ngủ trống trải. Sự cuồng nhiệt đó là một lời chia tay với quá khứ, với những ranh giới cũ đã bị xé toạc và vứt bỏ.

Sau khi "tái chế" xong, chúng tôi ngồi tựa lưng vào nhau trên tấm nệm đặt tạm dưới sàn nhà. Mồ hôi đã khô, và chỉ còn lại sự mệt mỏi ngọt ngào và cảm giác thân mật sâu sắc.

"Em thật sự đã giúp anh giải quyết một vấn đề tồn đọng rất lớn," Hạ Phong nói khẽ, tay anh ta vòng qua eo tôi.

"Đó là công việc của tôi mà, Giám sát viên. Đảm bảo mọi thứ được xử lý triệt để," tôi đáp, cười mỉm.

Anh ta đặt chiếc áo sơ mi rách nát vào chiếc hộp carton cũ. "Giờ thì, nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Anh sẽ niêm phong chiếc hộp này và mang nó đến nơi xa nhất."

Sau đó, anh ta mở một chiếc hộp khác, được dán nhãn 'KỶ VẬT'. Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay cũ, vài tập thơ, và một cuốn sổ bìa da.

"Em là người duy nhất từng được phép chạm vào những món đồ này," anh ta nói. "Anh cần em giúp anh phân loại những kỷ vật này vào cuộc sống mới."

Tôi cẩn thận cầm cuốn sổ lên. Đó là sổ tay ghi chép cá nhân của anh ta.

"Tôi không nghĩ tôi có thể đọc cái này," tôi nói, mặc dù sự tò mò trong tôi gần như không kìm được.

"Em không cần đọc," anh ta nói, rút cuốn sổ ra khỏi tay tôi. "Em chỉ cần biết rằng, khi anh đến căn hộ mới, anh sẽ chỉ mang theo những thứ quan trọng và cần thiết nhất."

Anh ta mở cuốn sổ, và tôi thấy những dòng chữ viết tay gọn gàng, sắc nét của anh ta. Anh ta lật đến một trang cuối cùng, nơi anh ta đã vẽ một biểu đồ phức tạp.

"Đây là biểu đồ tiến độ của dự án 'An Hạ'," anh ta nói, giọng anh ta đầy vẻ hài hước và nghiêm túc. "Mỗi lần dọn dẹp là một mốc quan trọng. Anh cần phải đảm bảo rằng dự án này đang đi đúng hướng."

Tôi nhìn vào biểu đồ. Nó có những cột mốc như "Phá vỡ ranh giới ban đầu (Bếp)," "Xóa bỏ hồ sơ lỗi thời (Ảnh X)," và "Thiết lập quyền giám sát (Chìa khóa)".

"Vậy thì, mốc tiếp theo là gì?" Tôi hỏi, cảm thấy vừa bị kiểm soát, vừa bị hấp dẫn bởi sự tâm lý này.

Hạ Phong đặt cuốn sổ xuống. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt quyền lực và hứa hẹn.

"Mốc tiếp theo," anh ta nói, siết chặt tay tôi. "Là Căn hộ mới. Em sẽ là người đầu tiên bước vào đó với anh, và em sẽ là người đầu tiên giúp anh tái thiết lập lại toàn bộ không gian. Đó sẽ là lời tuyên bố về tính độc quyền của chúng ta."

Tôi hiểu ý anh ta. Căn hộ mới không chỉ là nơi ở; đó sẽ là sân khấu mới cho mối quan hệ cấm kỵ của chúng tôi, nơi không có dấu vết hay ký ức về bất cứ ai khác.

"Tôi chấp nhận nhiệm vụ này," tôi đáp. "Tôi sẽ đảm bảo rằng căn hộ mới của anh sẽ bắt đầu sạch sẽ."

Anh ta mỉm cười, nụ cười đó là phần thưởng lớn nhất. Anh ta lấy một chiếc thẻ khóa điện tử mới, lấp lánh trong tay.

"Anh không thích dùng chìa khóa cơ nữa," anh ta nói. "Nó quá dễ bị thất lạc. Cái này là chìa khóa dự phòng cho căn hộ mới. Anh giao nó cho em."

Anh ta đặt chiếc thẻ vào tay tôi, đan các ngón tay của chúng tôi lại. "Nếu em đến đó trước, đừng làm bất cứ điều gì quá hỗn loạn trước khi anh về. Hoặc là," anh ta ghé sát tai tôi, "em có thể chuẩn bị mọi thứ cho anh."

Tôi nắm chặt chiếc thẻ. Đó là bước tiến mới, sự nâng cấp từ một chiếc chìa khóa vật lý sang một mã truy cập vào cuộc sống của anh ta.

"Tôi hiểu. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ. Đúng theo quy trình."

Tôi biết, từ giờ trở đi, mỗi lần Hạ Phong gọi, sẽ là một bước tiến sâu hơn vào thế giới cấm kỵ và độc quyền mà chúng tôi đang xây dựng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×