Một tuần sau, tôi nhận được tin nhắn từ Hạ Phong:
Hạ Phong: Chủ nhật. 9 giờ sáng. Căn hộ mới. Tình trạng: Trống rỗng, cần nội dung. Mã truy cập: 421190.
Tôi biết con số đó không phải là một chuỗi ngẫu nhiên. Đó là mã số Dự án trọng điểm đầu tiên mà tôi và anh ta đã làm việc cùng nhau. Anh ta đã biến mọi thứ thành mật mã và sự ám chỉ.
Tôi nhìn vào chiếc thẻ khóa điện tử trong ví. Nó là tấm vé của tôi để bước vào thế giới hoàn toàn mới của anh ta, nơi không có dấu vết của bất cứ ai khác.
Sáng Chủ nhật. Tôi lái xe đến địa chỉ. Căn hộ mới nằm trong một tòa nhà hiện đại, khác hẳn khu chung cư cũ kỹ. Tòa nhà này toát lên vẻ sạch sẽ, sang trọng và... kín đáo.
Tôi đến trước căn hộ của anh ta. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đặt chiếc thẻ khóa vào máy quét và nhập mã số. Tiếng tít nhẹ nhàng vang lên, và cánh cửa mở ra.
Tôi bước vào. Căn hộ hoàn toàn trống rỗng. Sàn gỗ cứng bóng loáng, tường trắng tinh, và mùi sơn mới vẫn còn nồng nặc. Không có một mảnh đồ đạc nào ngoài một vài hộp carton được xếp gọn gàng ở góc phòng khách.
Sự trống rỗng này khiến tôi cảm thấy trần trụi hơn bất cứ căn phòng nào đã dọn dẹp trước đây. Không có đồ đạc để che giấu, không có nơi nào để nương tựa. Mọi thứ đều phơi bày và sẵn sàng được định hình.
Tôi thấy một chiếc áo sơ mi mới, màu trắng tinh, được gấp gọn gàng đặt trên sàn nhà, bên cạnh một hộp dụng cụ nhỏ. Bên trên chiếc áo là một mẩu giấy ghi chú màu vàng.
Tôi nhặt mẩu giấy lên. Đó là nét chữ sắc nét của Hạ Phong:
Chào mừng đến với Trụ sở Chính. Mặc đồng phục. Anh sẽ đến sau 15 phút. Bắt đầu tạo ra sự hỗn loạn.
Tôi mỉm cười. Anh ta muốn tôi chủ động trong việc thiết lập bầu không khí. Anh ta muốn tôi là người mang sự cấm kỵ và hấp dẫn vào không gian hoàn toàn trống rỗng này.
Tôi cởi áo khoác, cởi quần. Tôi mặc chiếc áo sơ mi mới tinh của anh ta. Chất vải cứng cáp và mát lạnh, không mang mùi gỗ đàn hương mà chỉ mang mùi vải mới. Tôi cảm thấy mình giống như một sản phẩm mới, sẵn sàng để được khai thác và đánh dấu.
Tôi nhìn quanh. Phòng khách rộng lớn, ánh sáng ngập tràn. Tôi không thể ngồi yên chờ đợi.
Tôi quyết định tuân theo mệnh lệnh: Tạo ra sự hỗn loạn.
Tôi lấy một chiếc hộp carton, bên trong có một vài chiếc gối và chăn mỏng. Tôi kéo chiếc chăn ra, trải nó lên sàn gỗ bóng loáng, ngay giữa phòng khách. Tôi ném những chiếc gối lung tung. Sau đó, tôi nằm xuống, tận hưởng sự trần trụi của mình dưới chiếc áo sơ mi rộng.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng khóa điện tử mở. Cánh cửa mở ra, và Hạ Phong bước vào.
Anh ta nhìn thấy cảnh tượng: Căn phòng trống rỗng, ánh sáng tự nhiên, và tôi nằm giữa sàn gỗ lạnh, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh ta.
Anh ta đóng cửa lại, dựa vào đó. Ánh mắt anh ta cháy bỏng, và tôi thấy rõ sự thỏa mãn khi thấy tôi hoàn toàn tuân thủ mệnh lệnh.
"Anh đã nói là tạo ra sự hỗn loạn," anh ta nói, giọng anh ta khàn đặc. "Nhưng anh không nghĩ em lại triệt để đến mức này."
Anh ta chậm rãi cởi chiếc áo khoác da, rồi áo sơ mi. Anh ta chỉ mặc quần jean. Anh ta bước về phía tôi, mỗi bước chân đều vang lên trên sàn gỗ trống.
"Phòng làm việc đã dạy chúng ta bài học về sự kín đáo," anh ta nói. "Nhưng căn hộ này sẽ dạy chúng ta bài học về sự độc quyền và sự phơi bày."
Anh ta quỳ xuống bên cạnh tôi, tay anh ta đặt lên má tôi. "Anh muốn dấu ấn của chúng ta là thứ đầu tiên khắc vào không gian này, An Hạ. Và anh không muốn có bất cứ ranh giới cũ nào còn sót lại."
Anh ta cúi xuống, và nụ hôn đầu tiên trong căn hộ mới này là một lời tuyên bố: Đây là lãnh thổ của chúng tôi, nơi quy tắc cũ không còn tồn tại.
Mùi sơn mới, mùi gỗ đàn hương, và hương vị cấm kỵ hòa quyện, tạo nên mùi hương riêng cho chương mới của chúng tôi.