Sàn nhà gỗ cứng, mát lạnh, tương phản hoàn toàn với hơi nóng toát ra từ chúng tôi. Căn phòng trống rỗng, và sự thiếu thốn về đồ đạc khiến mọi âm thanh, mọi hơi thở, và mọi xúc chạm trở nên khắc nghiệt và rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hạ Phong không chỉ dọn dẹp; anh ta đang xây dựng lại từ đầu. Anh ta muốn nền móng của căn hộ này phải được định hình bằng chính sự hỗn loạn độc quyền của chúng tôi.
"Anh không muốn có bất cứ lỗi kỹ thuật nào trong dự án này," anh ta nói khẽ, giọng anh ta khàn đặc, khi anh ta nhẹ nhàng nâng tôi lên và bế tôi đi về phía một trong những hộp carton.
"Lỗi kỹ thuật?"
"Đúng vậy," anh ta đáp, đặt tôi ngồi lên chiếc hộp cứng cáp. "Lỗi kỹ thuật là khi em còn nghĩ về văn phòng hay đồng nghiệp. Anh muốn em chỉ nghĩ về anh."
Anh ta cúi xuống, hôn tôi một cách mãnh liệt và dứt khoát. Nụ hôn đó là một sự kiểm tra đối với tâm trí tôi, một lời nhắc nhở rằng không có nơi nào để trốn tránh khỏi anh ta ở đây.
Tôi vòng tay qua cổ anh ta, đáp lại nụ hôn với tất cả sự khao khát dồn nén. "Tôi nghĩ bản vẽ thiết kế này đã được thông qua rồi, Giám sát viên."
"Chưa đủ," anh ta nói, rồi anh ta rút ra một chiếc bút dạ đen từ túi quần jean.
"Anh đang làm gì vậy?" Tôi hỏi, nhìn chiếc bút.
"Anh đang đánh dấu," anh ta đáp, rồi anh ta kéo chiếc áo sơ mi của anh ta trên người tôi xuống, để lộ vai tôi.
Anh ta nhẹ nhàng viết một chữ cái nhỏ lên xương quai xanh của tôi. Nó là chữ "H" - chữ cái đầu trong tên anh ta.
"Đây là dấu ấn giám sát của anh. Bằng chứng về việc em đã chấp nhận dự án này," anh ta nói, giọng anh ta chứa đầy sự sở hữu và uy quyền.
Anh ta đặt chiếc bút xuống, rồi hôn nhẹ lên dấu ấn đó. "Giờ thì, chúng ta tiếp tục xây dựng thôi. Anh muốn phòng ngủ phải là nơi chúng ta niêm phong dự án này."
Phòng ngủ, trống rỗng và im ắng, chỉ có một chiếc nệm đặt trên sàn. Căn phòng này toát lên vẻ sẵn sàng được định hình.
Khi chúng tôi bước vào, tôi đột nhiên thấy một chiếc hộp nhỏ màu hồng nằm trên chiếc tủ quần áo trống rỗng. Chiếc hộp mà Hạ Phong đã mang đi từ căn hộ cũ của tôi.
"Anh đã mang nó đến đây?" Tôi hỏi.
"Tất nhiên," anh ta trả lời, ánh mắt anh ta đầy ý tứ. "Anh đã nói, nó là vật thế chấp của chúng ta. Và giờ, nó đã tìm thấy vị trí vĩnh viễn của nó ở trụ sở chính."
Anh ta bước lại gần, cầm chiếc hộp lên. Anh ta mở nó, rồi nhìn vào tôi.
"Em thấy đấy, An Hạ. Dù căn hộ này có trống rỗng đến đâu, anh luôn mang theo những thứ cần thiết nhất để giải quyết mọi sự hỗn loạn của em."
Anh ta đặt chiếc hộp xuống sàn, ngay cạnh tấm nệm. Hành động đó là một lời tuyên bố lãnh thổ không lời.
Chúng tôi nằm xuống nệm. Căn phòng ngủ, không có đồ đạc, không có rèm cửa, chỉ có ánh sáng ban ngày. Đó là sự phơi bày trần trụi nhất, và nó càng làm tăng thêm kích thích của sự cấm kỵ.
"Anh muốn em hiểu rằng," Hạ Phong thì thầm, ôm chặt lấy tôi. "Mọi thứ ở đây đều mới. Mọi thứ đều thuộc về chúng ta. Và không có ai có thể giám sát chúng ta ngoài chính chúng ta."
Tôi nhìn lên trần nhà trắng tinh. Tôi biết, căn hộ mới này không chỉ là nơi ở. Nó là thế giới riêng mà chúng tôi đã xây dựng, nơi mọi quy tắc công sở đã bị xóa bỏ, và chỉ có quy trình cấm kỵ là bất diệt.
Và tôi, tôi đã hoàn toàn sẵn sàng trở thành nội dung độc quyền của "Trụ sở Chính" này.